Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 327




“Đúng vậy.”

“Hai vị ôn thần đừng có đến lăng vực Lâm Giang nữa.”

“Nhìn thấy hai người bọn hắn là đã thấy khiếp sợ…”

Đám trưởng lão gia tộc nhao nhao mở miệng, nội tâm căng cứng cuối cùng cũng có thể buông lỏng.

Ở bên ngoài cách xa ngàn dặm, con Phượng Hoàng lộng lẫy đang bay nhanh.

Phì Miêu nằm lên trên lưng Phượng Hoàng không nhúc nhích, móng vuốt chỉ cần nâng lên liền cảm nhận được một trận đau nhức kịch liệt.

Kẻ đáng hận nào đã tiết lộ bí mật! Tiểu phôi đản, hay là mẫu thân?

Phì Miêu mím miệng tủi thân, các ngươi đều bắt nạt meo meo ngu ngốc!

Khóe mắt rơi xuống một vài giọt nước mắt thương tâm.

“Bản cung có đái dầm hay không?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương mang đến một cái bánh ngọt thơm ngào ngạt.

“Đái dầm cái gì? Meo meo không nhớ rõ.”

Phì Miêu nâng cái đầu nhỏ lên, trên mặt là thần sắc mê man.

“Được, lại còn học được mánh khóe của tên tiện nhân kia.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương cười như không cười, phất tay áo ra một cỗ thiên lực, vết thương của con mèo ngu ngốc đã được khôi phục.

Phì Miêu thoải mái mà kêu ‘meo’ một tiếng, giây tiếp theo liền thể hiện ra bộ dạng của một con thú cưng biết nghe lời: “Đa tạ tỷ tỷ.”

Phải nhẫn nhịn!

“Ăn xong thì đi phun lửa nấu cơm.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương ném bánh ngọt cho nó.

….

….

Môn phiệt Đệ Ngũ tồn tại một cường giả Bán Bộ Chí Tôn có tuổi thọ tám ngàn năm!

Tin tức này không biết được truyền ra từ chỗ nào, giống như một cơn sóng thần quét qua toàn bộ lục địa Cửu Châu, lập tức tạo nên một cơn địa chấn trong các thế lực lớn!

Tám ngàn năm!

Số tuổi thọ đủ để khiến cho thế nhân rơi vào điên cuồng!

Đặc biệt là những lão yêu quái có sinh mệnh sắp suy kiệt như nến tàn trong gió kia, bọn hắn sẽ càng hưng phấn đến mức khó có thể tự kiềm chế!

Sống lâu thêm mười năm đồng nghĩa với việc có thêm một phần hy vọng có thể siêu thoát, một khi có thể thăng thiên thì sẽ không bị vây khốn bởi số tuổi thọ, không còn phải đi tìm con đường trường sinh bất lão nữa!

Ai nấy đều ngo ngoe không ngồi yên được nữa, bắt đầu thi triển phép thần thông tuyệt diệu chạy tới Côn Sơn tại Giang Lăng.

Dựa vào kinh nghiệm của bọn hắn, đương nhiên sẽ suy đoán được đây là một miếng bánh có độc, nhưng sức cám dỗ này không cách nào cự tuyệt được.

Một cơn gió thổi qua báo hiệu giông bão sắp đến, môn phái đệ nhất thiên hạ đã trở thành tâm điểm của Cửu Châu.





Vào giờ phút này, Đệ Ngũ thị như lâm phải đại địch, một luồng uy áp trải khắp trời che kín đất khiến cho tất cả tộc nhân đều trắng bệch mặt mày, trong lòng cảm thấy bất an vô cùng.

Trên không trung, vô số chiến xa cổ thuyền, từng con hung thú cổ đại đang bay vút qua, những lá cờ tượng trưng cho các thế lực lớn tung bay trong gió.

Mà bọn hắn cũng chỉ là quần chúng, căn bản không có tư cách tham gia vào trong đó.

Trên đỉnh Côn Sơn, tám vị cường giả Bán Bộ Chí Tôn mang theo pháp khí, hư ảnh mơ hồ mà vô cùng kinh khủng hiển hiện trong trời đất.

Bán Bộ Chí Tôn cũng phân chia cấp bậc, mà tám lão yêu quái này nhất định đang đứng sừng sững ở trên đỉnh cao nhất, ngay cả Độc Cô Vô Địch danh tiếng hiển hách cũng phải rút lui.

“Tiền bối hãy hiện thân.”

Một lão nhân bị mù cung kính mở miệng.

Trong khoảnh khắc nói ra lời đó, bộ giáp sắt trên người hắn ta tỏa ra ánh hào quang, trông như một chiến thần khủng bố đứng sừng sững giữa nhân gian.

“Lão tổ của Nam Cung thị, vậy mà hắn vẫn còn sống.”

Những người đứng đầu của các thế lực lớn đều câm như hến.

Môn phái Nam Cung tu luyện các loại công pháp đặc biệt, con cháu đời sau đều phải móc hai mắt để có thể tự cảm ứng nhân gian.

“Đó chỉ là lời đồn, chư vị cũng tin sao?”

Đệ Ngũ Thánh Sơ của Đệ Ngũ thị bước ra, sắc mặt cứng rắn như sắt thép, cảm xúc phẫn nộ dâng trào.

Có một lão yêu quái giọng khàn khàn nói: “Không có lửa thì làm sao có khói, chúng ta cũng không có ác ý.”

Đúng là như vậy, bọn hắn không nổi sát tâm đối với lão tổ Đệ Ngũ, chỉ đơn giản là muốn quan sát và lĩnh ngộ cái gọi là bí pháp kéo dài tuổi thọ mà thôi.

Trên thực tế, vào thời điểm mà tin tức truyền ra, bọn hắn đã nghi ngờ bí pháp này là đến từ Thiên Xu, hoặc thậm chí đấy là món quà được người ở ngoại vực mang tặng.

“Chư vị thật sự muốn đối đầu với Đệ Ngũ thị?”

Sắc mặt của Đệ Ngũ Thánh Sơ tái xanh, trái tim như chìm vào đáy vực.

Lời này vừa nói ra, Côn Sơn hoàn toàn chìm vào trong sự im lặng vô biên.

Các thế lực lớn đều lặng im, nếu như Đệ Ngũ Ma Đầu đồng ý giúp đỡ, thì Đệ Ngũ thị không cần phải e ngại những lão yêu quái này.

Đáng tiếc, với bản tính máu lạnh của Đệ Ngũ Ma Đầu, ngoại trừ tên chó săn của nàng ra, thì những kẻ khác sống chết như thế nào nàng đều không quan tâm.

“Đừng nói nhảm nữa.”

Đột nhiên, một đứa trẻ có khuôn mặt bị đốt cháy cười lạnh, bàn tay đánh ra một chiếc dù che mưa đủ loại màu sắc.

Từng tia ánh sáng pháp tắc xuyên vào Côn Sơn, giống như những đóa hoa lớn bén rễ sau đó nở rộ giữa núi rừng.

Không bao lâu sau, trong một tòa đại điện bao la hùng vĩ, từng chùm ánh sáng chói mắt bùng nổ, giống như pháo hoa sáng rực lộng lẫy.

Một ông lão đang cong lưng quét rác bị ánh sáng từ bốn phía trói chặt.

Trong chốc lát, vẻ mặt của những người thuộc Đệ Ngũ thị đều lộ ra sự chấn động.

Chẳng lẽ thật sự là lão già quét rác này?

Không thể nào!

Cho dù gia tộc có lão tổ tối cao, cũng không thể nào là một lão già tàn phế làm công việc bẩn thỉu như thế này, kinh mạch toàn thân bị đứt gãy, cả ngày bị những kẻ cấp thấp của gia tộc đi qua sỉ nhục và chế nhạo.

Làm sao có thể là ông?

Đệ Ngũ Thánh Sơ nắm chặt tay thành nắm đấm, từng sợi gân xanh trên trán nổi lên, hận ý điên cuồng, những trưởng lão còn lại của Đệ Ngũ thị đều mang gương mặt lo lắng xen lẫn sợ hãi.

“Ha ha…”

Sắc mặt của lão già quét rác vô cùng bình thản, không có chút gợn sóng, ông ta vứt cái chổi và ki hốt rác đi rồi bước lên một bước, các kinh mạch bị đứt gãy trong nháy mắt phục hồi lại như cũ.