Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 313




Đệ Ngũ Hà nói đến chuyện chính, khuôn mặt đoan trang cũng nghiêm túc hẳn lên.

“Nói đi.”

Sắc mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương trở nên lạnh lẽo.

“Vùng đất truyền thừa của Đệ Ngũ thị, chỉ những người dưới hai mươi lăm tuổi mới có thể tiến vào. Ta hy vọng Bắc Vọng lấy giúp một chút sức mạnh căn nguyên của tổ tiên Đệ Ngũ thị.”

Nàng thoáng trầm ngâm, rồi nói như vậy.

Từ khi cánh cửa tiếp dẫn xuất hiện, đại lục Cửu Châu bị đẩy đến tình thế đại tranh, các đạo thống lớn đều đang mưu cầu tu vi tiến cấp.

Là môn phiệt cao quý đệ nhất thiên hạ, vùng đất truyền thừa của Đệ Ngũ thị cất giấu vô số chí bảo, trọng yếu nhất chính là sức mạnh bổn nguyên của các vị tổ tiên đã lưu lại sau khi chết. Trong gần vạn năm qua, nguồn năng lượng này đã tích lũy cực kỳ nồng đậm.

Chỉ cần cường giả Thánh Cảnh đỉnh phong trong tộc luyện hóa, nhất định sẽ bước vào cảnh giới Bán Bộ Chí Tôn.

Nhưng điều kiện để tiến vào tổ mộ truyền thừa rất hà khắc, chỉ có thể là thiên kiêu dưới hai mươi lăm tuổi thì mới được. Còn nếu muốn lấy được bản nguyên, thì phải là võ giả đạo tâm vô địch.

Mà Từ ác liêu từng dùng tốc độ khủng khiếp nhất để vượt qua thử thách thang trời trong Thiên Xu, đổi lại là người khác thì đã sớm bị nghiền ép đứt gãy rồi. Vậy mới nói, đạo tâm của kẻ này cứng rắn như sắt thép.

Từ ác liêu hoàn toàn phù hợp với điều kiện, có kẻ này ở đây, việc được bản nguyên dễ dàng như trở bàn tay.

Thế nhưng, tên này từng chém chết Đệ Ngũ Linh Lung, có cừu oán khó có thể hóa giải với Đệ Ngũ thị. Chỉ khi bà mặt thì mới có cơ hội thuyết phục.

Đệ Ngũ Hà hé miệng cười khẽ, nhìn thẳng Từ Bắc Vọng chờ đợi câu trả lời.

“Nương nương làm chủ.”

Chó săn nhỏ giọng nói.

Chẳng lẽ ta có quyền lên tiếng sao?

Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương ý vị thâm trường, châm chước vài hơi, khẽ mở đôi môi đỏ: “Chia cho hắn một nửa.”

Cái gì?

Nụ cười nơi khóe môi Đệ Ngũ Hà trở nên đông cứng, hiển nhiên là quá bất ngờ không kịp đề phòng.

“Một nửa cũng không ảnh hưởng đến đột phá gông cùm xiềng xích, cứ quyết định vậy đi.”

m điệu của Đệ Ngũ Cẩm Sương vô cùng lạnh nhạt, phảng phất như châu ngọc rơi xuống đất, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Tựa như đây là chuyện ván đã đóng thuyền, không cho người khác có cơ hội xía vào.

Từ Bắc Vọng quay mặt đi, không dám nhìn vào ánh mắt ai oán của nhạc mẫu.

Không còn cách nào, nhân vật phản diện bá đạo tuyệt luân như vậy, hắn chỉ là tên tuỳ tùng, bị lão đại coi như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

“Tỷ tỷ ngươi lạnh lùng như vậy, đúng là không có nhân tình.”

Đệ Ngũ Hà nhíu chặt lông mày, vuốt ve đầu Phì Miêu.

Phì Miêu giống như bị câm, ngước mắt nhìn trời.

“Chỉ sợ người trong tộc không đồng ý.”

Đệ Ngũ Hà nhăn trán, còn định tiếp tục tranh thủ.

Dù sao cũng là một nửa sức mạnh bản nguyên, đó là chí bảo ngập trời, sao có thể dễ dàng dứt bỏ.

“Không đồng ý thì cướp.”

Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương nhàn nhạt, dùng chân ngọc đạp chó săn một cái.

Từ Bắc Vọng sửng sốt lấy lại tinh thần, ngón tay chậm rãi ma sát lòng bàn chân theo tiết tấu.

Lão đại, ta muốn liếm chết người!

Biểu tình của Đệ Ngũ Hà hoàn toàn ngưng đọng, nàng lặng lẽ nuốt đắng chát xuống cổ họng.

Bà thật hối hận khi đã đến đây, nếu không nhắc tới chuyện này, chỉ sợ Cẩm Sương cũng đã quên rồi.

Bây giờ, dựa theo tác phong của nàng và Từ ác liêu, bọn hắn chắc chắn sẽ dùng phương thức cướp bóc trắng trợn nhất.

“Ta với hắn sẽ đến Đệ Ngũ thị một chuyến.”

Nói xong câu đó, Đệ Ngũ Cẩm Sương duỗi tay lên ghế dựa, lười biếng nằm xuống.

Đệ Ngũ Hà tràn đầy cay đắng, trong mắt lộ ra bất đắc dĩ.

Ù!

Một bình đan dược xuất hiện trên bàn ăn, phát ra hào quang mờ ảo, đan xen với sức mạnh pháp tắc mơ hồ.

“Có thể giúp ngươi đột phá Thánh Cảnh.”

Đệ Ngũ Cẩm Sương hờ hững nói.

Đệ Ngũ Hà hừ lạnh một tiếng, nhận lấy đan dược, coi như con nhóc nhà ngươi còn có một chút lương tâm.

Sau đó, bà ta lấy ra một tấm phù lục màu vàng sáng, rót ý niệm vào trong đó rồi đốt cháy.

Đệ Ngũ Hà có thể tưởng tượng được vẻ mặt của trưởng lão trong tộc khi nghe được tin tức này, sắc mặt biến đổi thành màu gan heo, mắt muốn nứt ra, hận điên cuồng!

Chờ đợi hồi lâu.

Đệ Ngũ Hà gian nan mở miệng: “Nếu có thể thì xuất phát ngay bây giờ đi.”

Bà ta bị một cây đao đặt ở trên cổ, không đồng ý cũng phải đồng ý.

Nếu không chịu hạ mình, thì chắc chắn Cẩm Sương sẽ khiến Đệ Ngũ môn phiệt không còn chút mặt mũi nào.

Tốt xấu gì cũng ‘chỉ’ lấy một nửa…

“Đa tạ thẩm thẩm đã dâng tặng.”

Giải quyết tốt đẹp xong, Từ Bắc Vọng lộ ra nụ cười lễ phép.

“Đừng gọi thẩm thẩm.”

Đệ Ngũ Hà trừng mắt liếc hắn một cái.

Đệ Ngũ Cẩm Sương gật đầu, cả người biến mất không thấy gì nữa, một lát sau, nàng thay bộ váy tím đứng sừng sững ở hư không.

“Đi thôi.”

Từ Bắc Vọng đang muốn lấy phi thuyền ra, lại thấy Ngư công công mặt mày hiền lành bước nhanh đến, báo cáo một tin tức.

Trong phút chốc, vẻ mặt Từ Bắc Vọng trở nên lạnh lẽo.

….



Ánh nắng mặt trời rực rỡ chiếu khắp hoàng thành.

Nhưng khung cảnh bên trong điện Trung Hòa lại là một mảnh tăm tối, chín ngọn nến Bàn Long lóe lên ánh sáng mờ mờ ảo ảo trong bóng đêm.

Đoàn quân tinh nhuệ mặc giáp đỏ đang phong tỏa toàn bộ đại điện.

Thiên Điện, các quần thần với khí phách to lớn cúi đầu kính cẩn, im lặng, vẻ mặt mọi người trông vô cùng mê man.

Tuyên Đức đế đã ngủ say vài chục năm, hôm nay đột nhiên phát ra âm thanh trầm đục như bị bóp nghẹt.

Bệ hạ đã tỉnh rồi!

Khi Hoàng đế tỉnh lại, cục diện chính trị tại Đại Càn sẽ bị phá nát, những cải cách nghiêng trời lệch đất chắc chắn sẽ xảy ra.

Mọi người đều cảm thấy bất an.

Các quần thần từ lâu đã quen với quyền hành nhiếp chính của Thiên Hậu, dần dần chấp nhận nàng là người cai trị đế quốc, đa số các thần tử đều có chung một suy nghĩ đại nghịch bất đạo, đó là hy vọng hoàng thượng sẽ vĩnh viễn ngủ say.

Thái Sử Lệnh của Ty Thiên Giám là Tông Hiến đã phỏng đoán, hoàng thượng sở dĩ có thể tỉnh dậy chính là nhờ vào Từ ác liêu!

Khi đó hoàng thượng bị con tà ma đội vương miện hãm hại, cả thể xác lẫn nguyên thần của ông ta đều bị bào mòn.

Hiện giờ, con tà ma đội vương miện đã chết dưới tay Từ ác liêu, ma khí của hắn ta sẽ tiêu tan hoàn toàn, bệ hạ có thể tỉnh lại.

Bên trong cung điện tối đen như mực, một nam nhân trung niên ngồi xếp bằng giữa tế đài long sàng được bao phủ tấm màn trong suốt, dáng vẻ tiều tụy uể oải dần dần khôi phục.

“Bệ hạ…”

Vũ Chiếu phát ra âm thanh nghẹn ngào, gương mặt xinh đẹp duyên dáng tràn đầy hưng phấn.

Các trưởng lão Cơ gia ở phía sau cũng vô cùng kích động, cảm thấy thiên đạo rốt cuộc cũng đã chiếu cố Đại Càn.

Tuyên Đức đế là trụ cột của Hoàng tộc Cơ thị, đại diện cho sự hưng suy của hoàng thất, trên người gánh vác vận mệnh của cả đế quốc!

Nhưng chuyện khó giải quyết nhất bây giờ chính là nữ nhân ham muốn quyền thế đã nắm giữ đế quốc suốt mười bốn năm kia, liệu bà ta có thể giao lại quyền lực một cách bình ổn hay không?