Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 306




Phì Miêu lã chã chực khóc, cúi đầu đau buồn.

Sao mà meo meo có thể nhìn mấy thứ này được.

Chua quá đi à.

Meo meo cũng có công rất lớn mà.

Nếu không có meo meo, tiểu phôi đản đã sớm bị sét đánh chết rồi!

“Vong ân phụ nghĩa, sớm biết thế, ta đã để lôi kiếp đánh chết ngươi!”

Phì Miêu vừa lầm bầm vừa hí hoáy vẽ vòng tròn nguyền rủa trên không trung.

Nụ hôn nồng nhiệt rốt cuộc cũng kết thúc, chó săn vẫn còn chưa thỏa mãn, nhưng đã bị bàn chân ngọc long lanh giẫm lên mặt.

“Biến.”

Ngữ điệu của lão đại vẫn lạnh lùng không đổi.

“Tuân lệnh.”

Ý cười lan rộng trong đôi mắt của chó săn.

“Mau thả meo meo xuống!”

Phì Miêu lăn lộn kêu rên trên không trung.

Đệ Ngũ Cẩm Sương thi triển sức mạnh pháp tắc từ giữa ngón tay, giúp Phì Miêu an ổn rơi xuống đất.

Hừ!

Phì Miêu quay mặt qua chỗ khác, làm ngơ trước cặp đôi bại hoại này.

Chúng ta là một gia đình ba người, nhưng các ngươi lại đối xử với meo meo như một con mèo ngu ngốc, thật đáng giận!

Lúc này, Từ Bắc Vọng cảm thấy vô cùng hoang mang trong lòng, nhưng hắn cũng không quá gấp gáp, chờ đến khi về tới cung Thái Sơ thì đi hỏi lão đại là được.

“Đúng rồi, ta cho ngươi.”

Từ Bắc Vọng lấy một ngọn núi ma nguyên chất chồng từ nhẫn trữ vật, trên đỉnh là một hạt ngọc ẩn chứa ma nguyên ngập trời, chính là nguyên thần của con tà ma đội vương miện.

Khi thi triển quyền ảnh thần uy kinh khủng kia để đập chết đám tà ma, hắn đồng thời cũng cướp lấy ma nguyên bỏ vào túi riêng.

“Ai mà thèm!”

Phì Miêu phồng má, sau đó lăn lộn trong đống ma nguyên của tiểu phôi đản.

Coi như ngươi có chút lương tâm.

Hừ!

“Có hối hận không?”

Thanh âm trong trẻo như ngọc rơi xuống đất vang lên.

Từ Bắc Vọng lắc đầu.

Khoé miệng Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ cong lên, nhưng đôi mắt lại bắn ra một tia sáng lạnh lẽo: “Coi như tên phế vật nhà ngươi thức thời.”

“Là… Là… Là…”

Chó săn khúm núm.

Khi hai người đang nói chuyện, thì một màn biến hoá thần kỳ đột nhiên phát sinh.

Phì Miêu cắn nuốt linh dịch từ lôi kiếp, sau đó lại hấp thụ nguyên thần của một sinh vận gần giống với Ma Thần.

Cơ thể lông tơ trắng tuyết bỗng nhiên chuyển đỏ.

“Chẳng lẽ?”

Từ Bắc Vọng không di chuyển tầm mắt, trong lòng vạn phần chờ mong.

Tâm tình của hắn lúc này cũng giống như người đang chuẩn bị gặp mặt đối tượng hẹn hò trên mạng của mình

Dù là xe tăng hay mỹ nữ, thì cuối cùng cũng phải làm cho ra nhẽ.

Bộ dáng của con mèo ngu ngốc, cũng quyết định thái độ sau này Từ Bắc Vọng đối với nó.

Nếu như không xinh đẹp, sẽ lập tức ném đi.

Sắc mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương đột nhiên trở nên lạnh lùng, một tia sát khí bắn ra từ đáy mắt.

Chó săn nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

“A…”

Ánh mắt của Đệ Ngũ Cẩm Sương như đang đùa cợt, khuôn miệng nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ.

Ma nguyên tiêu vong với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vòng xoáy màu đỏ lan tràn khắp chục vạn dặm chân trời, tựa như vô biên vô hạn.

Bên trong vòng xoáy hồng quang, cơ thể con mèo tuyết trắng mập mập lặng lẽ biến đổi

Một dáng người nhỏ nhắn trong chiếc váy đỏ bước ra, tựa như một đóa sen đỏ tươi giữa làn nước trong xanh.

“Meo meo biến đổi rồi á!”

Phì Miêu túm góc váy rồi la hét ầm ĩ.

Từ Bắc Vọng nhìn nó.

Điểm đặc biệt nhất trên khuôn mặt chính là đôi mắt to tròn trong veo như làn nước mùa thu, thanh tịnh đến nỗi khiến cho người khác không dám chạm đến.

Mái tóc đen như thác nước đổ xuống, tứ chi ngũ quan tựa như các tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo. Mọi đường nét đều phảng phất nét đáng yêu của đứa nhóc mập mạp.

Còn có cả lúm đồng tiền ở hai bên bờ má phúng phính.

Phì Miêu vui sướng như nai con, ngây thơ hồn nhiên nhảy múa.

“Đại phôi đản, tiểu phôi đản, meo meo có xinh đẹp không?”

Nàng ta cầm mép váy chạy tới, bước chân rất mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhàng như đám mây lơ lửng nơi chân trời.

Trong chốc lát, ánh sáng đỏ tươi bao phủ trời đất đột nhiên tan biến, con mèo mập mạp với đôi mắt tinh anh trợn tròn xuất hiện trở lại

“Làm sao lại có sự tình này?”

Thanh âm của nó vô cùng nghẹn ngào.

“Còn rất kém.”

Sóng mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ chuyển động.

“Hu hu!”

Phì Miêu khóc thành tiếng.

Meo meo chờ đợi lâu đến như vậy, thế mà lại hụt hẫng vô cùng.

Trái tim Từ Bắc Vọng còn đang lơ lửng trên mây thì đột nhiên rơi xuống thung lũng.

Đúng vậy, hắn gần như không thể kiểm soát được nhịp tim đang dao động của mình.

Không sao, sớm muộn gì cũng sẽ biến hóa, hắn rất thoả mãn bộ dáng này của Phì Miêu.

Đôi mắt to, má lúm đồng tiền, chiều cao 1,55 mét, hình dạng nhân loại của Phì Miêu dễ thương đến mức khiến hắn không thể không đặt nó trong lòng bàn tay để thưởng thức.

“Ngươi kích động à?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc mắt, lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn.

“Có sao? Con mèo mập ngu xuẩn như vậy thì có gì đáng xem?”

Hắn khinh thường nói một câu.

Đệ Ngũ Cẩm Sương phất tay áo, hai người một mèo sừng sững bên trên Phượng Hoàng, sau đó biến mất giữa những tầng mây, đi về cung Thái Sơ.

Phì Miêu bị mắc kẹt trong tâm trạng buồn tủi tủi, đôi mắt to tròn ngắm tới ngắm lui.

Từ Bắc Vọng lặng lẽ gật đầu.

Một người một mèo trao đổi ánh mắt với nhau.

Phì Miêu có thể nhận ra, tiểu phôi đản khen meo meo rất xinh đẹp.

Khuyết điểm duy nhất chính là bộ ngực còn quá nhỏ.

Phì Miêu từ buồn thành vui, ngẩng đầu lên kiêu ngạo.

Meo meo đã nói trước rồi mà, ta chính là thiếu nữ xinh đẹp.

Chờ meo meo lớn lên một chút, meo meo cũng sẽ có ngực phình to giống đại phôi đản.

Trong vô thức, Từ Bắc Vọng muốn ôm Phì Miêu vào lồng ngực, sau đó bóp mặt nó thành đủ loại hình dạng.

“Ngươi còn dám ôm?”

Tiếng nói lạnh thấu xương truyền đến từ người bên cạnh.

Từ Bắc Vọng lập tức đổi phương hướng, xoay người ôm cặp đùi mượt mà trơn nhẵn.

Chân ngọc chưa mang vớ đen, các ngón chân đáng yêu cuộn lại vào nhau, mu bàn chân hoàn mỹ óng ánh long lanh như ánh trăng.

Đệ Ngũ Cẩm Sương lặng lẽ quan sát hắn, bờ môi mím chặt ẩn chứa ý cười như có như không.