Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 22: Tiệt hồ? (2)




Hai người trầm mặt đi đến thành Nam.

Thành nam có hai khu vực.

Một là chợ bán thức ăn, cửa hàng hương liệu, tạp hoá, y phục, vân vân.

Một nơi khác nhỏ hơn một chút, chính là chỗ chuyên dành cho võ sĩ cung ứng giao dịch.

Ở đây có dược liệu trân quý, đan dược, binh khí thượng phẩm được tinh chế, thậm chí là công pháp Hoàng giới cũng có.

Liễu Đông Phương nhanh chân đi đến trước một sạp hàng, xem ra đã sớm nhìn trúng một món đồ ở đó, hôm nay mới dành đủ tiền đẻ mua.

Từ Bắc Vọng cũng đi sát theo sau.

Chưởng quỷ của sạp vỉa hè này là một người đàn ông trung niên gầy trơ cả xương.

“Nghiên mực đó, ta mua!”

Liễu Đông Phương chỉ vào một chiếc nghiên mực được điêu khắc tỉ mỉ từ đá tảng, hoa văn nhuyễn mịn như tơ.

Chưởng quỹ nhận ra hắn ta, cười híp mắt nói.

“Một giá, ba trăm lượng.”

Liễu Đông Phương cắn cắn răng, lấy từ trong ống tay áo ra ba tờ ngân phiếu vứt về phía chưởng quỹ: “Tiền đây!”

n sư yêu thích sưu tầm nghiên mực, nên hắn phải làm hợp ý ông ấy, nếu không thì sao có thể nhận được sự coi trọng đây?

Cho dù phải bỏ ra một khoảng tiền lớn cũng xứng đáng.

Từ Bắc Vọng đang đứng ở đằng xa xa, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, lúc tên thư sinh vừa chạm đến nghiên mực đó, tháp vận khí trên đầu hắn tức thời giống như được chích thuốc kích thích vậy.

Sáng vụt đến chín mươi hai tầng!

Hào quang toả chiếu bốn phía!

Ban đầu vận khí của tên thư sinh này chỉ có ba mươi hai tầng, sự biến hoá này đã chứng minh rõ ràng, nghiên mực kia chính là bảo vật!

Hắn không ngờ rằng, thông qua việc quan sát tháp vận khí, hắn còn có thể cướp đường phát tài của người khác.

“Dừng tay, ta muốn mua!”

Một tiếng thét chói tai vang lên, doạ cho chưởng quỹ giật mình rụt tay lại.

Sắc mặt Liễu Đông Phương có chút khó coi, hắn không ngờ vị nam tử mặc áo trắng sẽ đoạt đồ trên tay mình. Nhưng đây chính là lễ vật mà hắn sớm đã nhìn trúng, quyết sẽ không tuỳ tiện nhường cho người khác.

Nhưng hắn cũng hiểu rõ, vị nam tử áo trắng này, không phải là người mà hắn có thể đắc tội.

“Quân tử không đoạt thứ tốt của người khác.”

Liễu Đông Phương lớn tiếng chất vấn.

Ngụ ý, loại hành vi này của ngươi sẽ phải gánh chịu sự khinh thường phỉ nhổ.

Ánh mắt Từ Bắc Vọng hờ hững: “Thật xin lỗi, ta không phải quân tử.”

Liễu Đông Phương ngạc nhiên.

Chưỡng quỹ cũng ngu ngơ hồi lâu, nhưng có điều đã kịp phản ứng lại:

“Đây là nghiên mực cực phẩm a, giống như da thịt của con gái, mềm mại nõn nà mà không trơn trượt, thanh tâm dưỡng thần...”

“Công tử đồng ý ra giá bao nhiêu?”

Hai bên tự động nâng giá, hắn ta mới có thể kiếm được nhiều thêm một chút chứ!

“Không phải chúng ta đã thống nhất với nhau xong rồi sao?”

Ánh mắt Liễu Đông Phương tràn ngập phẫn nộ, vứt túi tiền nhặt được ra:

“Thêm hai mươi lượng, hi vọng chưỡng quỹ giữ lời.”

Chưởng quỹ đảo mắt, liếc nhìn về phía Từ Bắc Vọng: “Công tử, ngươi xem món này....”

Khí chất tướng mạo của hai người khác nhau một trời một vực, vị công tử áo trắng này, làm kiểu gì cũng phải hét giá một ngàn lượng đúng không? Nếu không thì sao xứng với thân phận của hắn.

Sắc mặt của Từ Bắc Vọng không chút biểu cảm, hắn lạnh giọng nói: “Phụng lệnh của quý phi nương nương, đến đây tuần sát!”

Eo!

Một khối lệnh bài màu đỏ được vứt lên quầy hàng.

Chưởng quỷ vừa nhìn thấy thì lập tức lạnh cả sống lưng.

Phượng hoàng trên lệnh bài sinh động như thật, không thể nào là giả được.

Là con chó săn của nữ nhân đó!

“Mời công tử hoan hỉ nhận lấy!”

Giọng nói của chưởng quỷ run lên bần bật, hắn bước nhanh đến rồi dâng nghiên mực bằng cả hai tay.

Ánh mắt Từ Bắc Vọng không một gợn sóng, hắn nhận lấy nghiên mực, sau đó bàn tay chưởng quỹ xuất hiện ngana phiếu ba trăm lượng.

Lúc rời đi, Từ Bắc Vọng vòng qua Liễu thư sinh đang giương ánh mắt phẫn nộ không cam lòng, nhìn thấy tháp khí vận trên đầu hắn sớm đã trở về giá trị ban đầu, ba mươi hai tầng.

Từ Bắc Vọng thu hồi ánh mắt, hắn cầm nghiên mực trong tay rồi chậm rãi rời đi.

Liễu Đông Phương siết chặt nắm đấm, sau khi nghiên mực bị người ta nhanh chân cướp trước, trong lòng hắn bất giác nảy sinh cảm giác mất mát thất vọng.

Giống như hắn đã mất đi đồ vật có thể thay đổi vận mệnh của hắn vậy.

Thư sinh lắc lắc đầu, áp chế cảm giác uỷ khuất trong lòng. Bị người ta bắt nạt thì đã sao? Hèn mọn như hắn, sao có thể tranh giành đồ vật với nhân vật như vậy?

........

........

Từ Bắc Vọng chặn một chiếc xe ngựa, vội vã chạy về Lục Phiến Môn.

Hắn muốn xem thử thứ này là bảo vật gì.

Không ngờ rằng còn có thể đào ra được công năng ẩn tàng trong hệ thống, đó chính là cướp đường phát tài của người khác.

Một khi giá trị vận khí của người nào đó đột nhiên được thăng cấp, vậy cũng có nghĩa là hắn có thể thu hoạch được cơ duyên sao?

Không tệ, đúng là không tệ.