Khi đặt chân tới kinh thành vào ngày hôm qua, hắn lại nghe qua sự tích của Thánh Tử thánh địa Cửu Tiêu, chiến ý mãnh liệt trong nội tâm bị kích thích mãnh liệt.
Không ngờ, kết cục lại vô cùng tàn nhẫn, thậm chí còn mất sạch tôn nghiêm no!
Đám người lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đồng thời di chuyển ánh mắt về nơi chính giữa trên đài cao, sau đó quan sát nam tử đứng nơi đó như núi cao vực sâu.
Ngũ quan sắc nét, đường cong trên khuôn mặt rất cứng rắn, mày kiếm như hai nét mực đậm, khuôn mặt không có bất kỳ biểu tình khác lạ.
Dường như, hắn không phải vừa mới đánh bại thiên kiêu đỉnh cấp của Đại Càn, mà là một con bọ chét côn trùng ven đường. Trọng lượng của Hứa Trường Cung chưa đủ để trong lòng hắn ta nổi sóng.
“Giống như nhổ cỏ hái hoa vậy, cường giả như Hứa Trường Cung, đứng trước mặt Ngự công tử cũng không tạo ra một chút uy hiếp nào.”
“Đúng vậy, đây mới là thực lực chân chính của Thánh Tử đạo thống viễn cổ, Tiêu thiếu chủ kia là rác rưởi gì vậy.”
Quần thần rốt cục bình phục cảm xúc khiếp sợ, trên mặt lộ ra ý cười thoải mái.
Trải qua trận này, bọn hắn tràn đầy lòng tin với Ngự Quang m, việc trấn áp Từ ác liêu tất nhiên dễ như trở bàn tay!
Khó trách Ngự Quang m không hề sợ hãi, dám chạy vào kinh thành để khiêu chiến Từ Bắc Vọng, kẻ đang toát ra khí thế huy hoàng như mặt trời chói chang.
Đây chính là sức mạnh do lực lượng cường hãn mang đến!!
Trong núi không có hổ, con khỉ nhận làm vương mà thôi!
Một khi thiên kiêu cái thế chân chính xuất hiện, Từ ác liêu cũng chỉ như thế mà thôi.
Ngự Quang m nhìn bốn phía, trường bào bay phất phới trong gió, chiến ý ngút trời: “Từ Bắc Vọng, cút ra đây!”
m thanh như sấm rền, truyền khắp tứ phương, khí thế bàng bạc quét khắp nơi!
Mọi người tê cả da đầu, cảm thấy có chút thở không nổi.
Bọn hắn có thể phát giác được hận ý ngập trời trong lời nói của Thánh Tử Cửu Tiêu!
Đúng vậy, công chúa mà hắn ta ái mộ, thậm chí có thể nói là phu nhân tương lai.
Đã bị Từ công tử nhục nhã trước mặt mọi người!
Phàm là nam nhân, liệu ai có thể thể nhẫn nhịn được sự sỉ nhục này phải không? Huống chi là tuyệt thế thiên kiêu có ý chí khí nuốt sơn hà!
Ngự Quang m tựa như một tòa núi cao, hắn ta cứ đứng sừng sững ở đó, trên người toát ra một cỗ bá khí duy ngã độc tôn, oai hùng bức người.
Hắn ta lại lần nữa lạnh giọng mở miệng: “Rùa đen rút đầu, không dám đánh một trận?”
Hoắc!
Đám người trở nên khiếp sợ.
Chẳng lẽ Từ công tử thật sự sợ đến mức không dám ứng chiến?
Tuyệt đối không thể!
Thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Nam nhân cường thế tuyệt luân như Từ Bắc Vọng, sao có thể e ngại khiêu chiến?
Vậy thì vì sao còn không lộ diện, để mặc cho Ngự Thánh tử buông lời nhục nhã?
Những quan văn quan võ trước nay luôn chán ghét Từ ác liêu, chính bọn hắn cũng không tin kẻ này sẽ e sợ đối chiến.
Lời giải thích duy nhất chính là Từ Bắc Vọng đang bế quan tu luyện, không biết sự việc ở bên ngoài?
Vậy bọn hắn nhất định phải nghĩ trăm phương ngàn kế để thông báo cho hắn, để kẻ này gặp phải tổn thất nặng nề nhất cả đời!
Tốt hơn hết, hắn ta sẽ trở nên ảm đạm tàn lụi, biến thành hạng người bình thường từ đây!
Nhưng vào lúc này.
Một vệt cầu vồng lướt đến từ nơi xa, mưa bụi phiêu tán đầy trời, một thiếu nữ băng cơ ngọc cốt đứng bên trên liễn xa được điêu khắc hoa văn tiên hạc.
Dung mạo như hoa quỳnh, gò má như tuyết trắng lúc ban mai.
Đó chính là là Cơ Minh Nguyệt tới từ thánh địa Lạc Hà Cung.
“Tham kiến công chúa điện hạ!”
“Tham kiến công chúa điện hạ!”
Phàm là con dân Đại Càn, tất cả mọi người đều cung kính khom người thi lễ, tiếng nói đều nhịp.
Cơ Minh Nguyệt đứng trên chiến xa trên không, nàng ta dường như không nhìn thấy đám người bên dưới, chỉ nhắm vào Ngự Quang m: “Cừu nhân của ta, chính ta giết.”
Ánh mắt của Ngự Quang m lộ ra một tia ôn nhu hiếm có, hắn lắc đầu nói: “Ta nhất định phải đánh bại hắn trước mặt mọi người.”
Ngữ khí bình thản, nhưng lại vô cùng kiên quyết.
Cơ Minh Nguyệt không tiếp tục khuyên nữa, đôi mắt hạnh ẩn chứa cảm xúc phức tạp, nàng ta khẽ nắm tay thành quyền.
Mỗi lần nhớ tới gương mặt kia, cơn hận cuồng điên lại phát tác, nhưng nàng chỉ có thể gắt gao đè nén sự khuất nhục trong nội tâm xuống.
Quan văn quan võ nhìn công chúa điện hạ, tất cả bọn họ đều có cùng một suy nghĩ.
Hai người xứng đôi biết bao, quả nhiên là trai tài gái sắc.
Nếu như Ngự Quang m có thể đánh bại kẻ ác họ Từ, vậy triều đình Đại Càn thừa nhận vị phò mã này!
Dân cờ bạc nối đuôi nhau đến khu phố dài bên cạnh võ đài.
Bọn hắn đặt cược.
Cửu Tiêu Thánh tử thắng, hai ăn ba.
Từ công tử thắng, một ăn hai.
Tỉ lệ đặt cược chênh lệch rất nhỏ, nhưng các phường đánh bạc lớn của kinh thành đều xem trọng Thánh Tử Cửu Tiêu.
Dù sao hắn ta có thể dùng một chiêu đánh bại thiên kiêu hạng hai bảng Thanh Vân, tài năng vô cùng kinh diễm, khiến cho bọn hắn chấn động kịch liệt!
Quan trọng hơn hết, Ngự Thánh Tử đã biết rõ thực lực của Từ công tử, nhưng vẫn thong dong vào kinh thành, hắn ta là thứ ngu xuẩn ư?
Sao có thể?
Đạo giáo viễn cổ sao lại lập một thằng ngu làm truyền nhân Thánh Tử?
Nếu hắn đã dám đến, vậy thì sẽ nắm chắc phần thắng!
Kết quả là, tám phần mười đám con bạc ở kinh thành đều là cược Ngự Thánh tử thắng.