Hắn trầm ngâm mà nhìn về phía Diệp Thiên đang đột phá.
Ánh sáng của tháp vận khí bao phủ gần đến đỉnh, chỉ có hai tầng trên cùng là chìm vào bóng tối.
Giá trị may mắn, 97 tầng!!!
Đậu xanh rau má, không hổ là nhân vật chính.
Sắc mặt Từ Bắc Vọng có chút khó coi, hắn nhanh chóng quét mắt nhìn từng người một, trái tim như rơi xuống đáy vực.
Thẩm Ấu Di, 82 tầng!
Người qua đường A, người qua đường B, mấy con mèo con chó đều có ít nhất 30 tầng.
Thị vệ Từ Tam của Từ gia, chỉ số may mắn của hắn cũng có tới 50 tầng.
Mà bản thân Từ Bắc Vọng hắn, ngay cả tầng thứ nhất cũng lập lòe lúc sáng lúc tối, giống như một ngọn đèn dầu sắp cháy cạn vậy.
Tù trưởng da đen (*)! Hết sức xui xẻo!
(()Tù trưởng da đen: nghĩa đen là tù trưởng của bộ lạc châu Phi, được cư dân mạng hiểu là những người xui xẻo nhất, thường dùng để chế giễu bản thân.
Có khi cả đời này hắn đều không có duyên gặp được kỳ ngộ, chứ đừng nói đến chuyện giành được kỳ ngộ từ trên trời rơi xuống.
Lão tặc thiên, chúc mẹ ngươi mua thức ăn sẽ bị bán giá cắt cổ, bà nội ngươi nhảy ở quảng trường sẽ không theo kịp tiết tấu!
Sâu trong đôi mắt của Từ Bắc Vọng hiện lên một tia căm phẫn.
“Ầm!”
Tựa như âm thanh nổ tung của quả bong bóng, chân khí xung quanh Diệp Thiên tăng vọt, cả người mang theo một luồng uy áp khủng khiếp.
Hắn chầm chậm mở mắt, trong mắt bắn ra một tia sáng lạnh đáng sợ.
Bát phẩm hạ giai!
“Đã đến lúc giải quyết ân oán rồi.”
Diệp Thiên vặn vặn cổ, chân khí ngưng tụ thành thanh kiếm sắc bén phóng lên trời, uy thế của nó có thể làm quần chúng xung quanh trở nên ngạt thở.
Một sợi tơ khí tức khiến cho những kẻ có tu vi thấp phải cúi đầu khiếp sợ.
Ong ong ong!
Không khí chấn động, thanh kiếm sắc bén mang theo sát ý nồng đượm đâm về phía Từ Bắc Vọng.
Từ Bắc Vọng mặt vô cảm, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi nghĩ ngươi có khả năng đó sao?”
Tay hắn vuốt dây đàn, thủy triều sóng dữ sấm sét rền vang, tựa như vị anh hùng cầm kiếm cất vang giọng hát.
Mọi người nhìn qua khuôn mặt tuấn tú của Từ Bắc Vọng, mái tóc đen của hắn đang tung bay trong gió, tựa như một vị tiên bị đày xuống trần gian, không nhiễm chút bụi trần.
Những nốt nhạc tuyệt vời rót vào trong tai, bọn họ như đang ở trong một bức tranh có núi cao nước chảy.
Mà thanh kiếm sắc bén kia ;ại đang run run rẩy rẩy dừng trên đỉnh đầu Từ Bắc Vọng khoảng chừng sáu tấc.
Không thể tiến thêm được nữa!
“Làm sao có thể?”
Vẻ mặt của Diệp Thiên kinh hãi, sự tự tin trong hắn lại sụp đổ.
Thần sắc của Từ Bắc Vọng vẫn bình tĩnh, động tác đánh đàn của hắn vẫn mười phần ưu nhã siên nhiên.
Ôi, Quý phi nương nương xinh đẹp kia đúng là vừa gợi cảm hào phóng vừa ôn nhu hiền lành, đan dược của nàng quả là thượng phẩm.
Ngay sau khi uống xong viên đan dược đó, tên tùy tùng Từ Bắc Vọng này đã quyết định rồi.
Thể chất xui xẻo thì sao chứ?
Vẫn chặt rơi được đầu chó của Thiên Mệnh Chi Tử như thường.
“Coong!”
Ngón tay hắn đột nhiên bấm dây đàn, dây cung đứt ngay tại chỗ!
Dây đàn rung rung sinh ra luồng khí chuyển động, hình thành một sợi tơ.
Sợi tơ nhanh chóng xuyên qua thanh kiếm đâm về phía Diệp Thiên – người lúc này hai màng nhĩ đã tuôn ra máu đen.
Bịch — —
Diệp Thiên lại ngã quỵ một lần nữa, đầu gối giống như bị sợi tơ rút hết xương cốt.
Hiện trường đứng hình trong giây lát.
“Không!”
Bùi Tung giận dữ gầm lên một tiếng, khuôn mặt tao nhã tràn đầy khẩn trương, nhưng chính khí cuồn cuộn của hắn đang bị thỏi vàng ròng kia kéo chặt lấy.
“Vì sao…”
Diệp Thiên vừa giận dữ vừa không cam lòng.
Mấy năm qua bản thân chịu biết bao đắng cay tủi nhục, hắn vẫn còn chưa kịp kiêu ngạo hoành hành khắp Cửu Châu, cũng chưa kịp quan sát nhân sinh trong thiên hạ, hắn tuyệt đối không thể chết ở đây được!
Đáng tiếc, sợi tơ kia dưới sự điều khiển của tiếng đàn, tàn nhẫn kề sát cổ họng của Diệp Thiên.
Máu tươi tung tóe!
Sợi tơ sắp khắc vào cổ họng hắn.
Ánh mắt Diệp Thiên dần dần tan rã, sinh khí dần trôi đi mất.
Chính ngay lúc này.
Ầm!
Chân khí rung chuyển trời đất, gầm thét tung trào, cuộn trào mãnh liệt quét tới Thái Bạch lâu.
Trong nháy mắt, xung quanh Diệp Thiên hình thành một vòng xoáy khủng bố, uy lực khiếp người, khiến càn khôn biến sắc.
Một viên ngọc bội toàn thân lục sắc bay lơ lửng giữa không trung.
“Nứt!”
Một giọng nói khàn khàn già nua phát ra từ miệng Diệp Thiên.
Ầm ầm!
Trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt lớn dài trăm trượng.
Ngư công công trợn mắt há hốc mồm, lẩm bẩm nói: “Hơi thở của hồn phách này…”
“Đây là Nhất phẩm Thánh Cảnh!”
Mọi người rùng mình.
Đám đông run lẩy bẩy, đối mặt với luồng uy áp gần như thần thánh này, bọn họ sợ hãi đến suýt nữa ngã quỵ xuống đất.
Đám người trơ mắt nhìn thiếu niên kiên nghị bị kéo vào vết nứt, sau đó biến mất.
Từ Bắc Vọng nheo mắt, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Lão gia gia Ngọc Bội, một phương thức rất quen thuộc.
Có phải hồn phách này bởi vì vậy mà rơi vào trạng thái ngủ say đúng hay không?
Thất bại trong gang tấc!
【Ký chủ đánh bại khí vận chi tử (*), đã vì ký chủ mà trói buộc hệ thống cướp bảo vật.】
(*)Khí vận chi tử: đứa con của thần may mắn.
Lúc này, một âm thanh máy móc lạnh lẽo vang lên trong đầu Từ Bắc Vọng.