Đám người nhìn thấy nam tử trắng chắp tay đi đến, ai nấy đều có cảm giác hít thở không thông.
Hắn ta đã trở lại rồi!
Trong khoảng thời gian này, không chỉ có Đại Càn nóng lòng bàn tán, mà cả Cửu Châu đều đang truyền miệng cái tên này.
Nam nhân này rực rỡ như cầu vồng, chói mắt như mặt trời huy hoàng, toàn bộ đám người trẻ Cửu Châu trở thành lá xanh làm nền cho hắn!
Tại Mê Ly Chi Vực, một người độc chiến tứ đại thiên kiêu, cường thế không ai bì nổi!
Trong lòng các võ giả Đại Càn, Cơ Minh Nguyệt thần bí trong truyền thuyết tuyệt đối là nhân vật thủ lĩnh trong thế hệ trẻ tuổi.
Thận phận song song vừa là công chúa Đế quốc, vừa thánh nữ Lạc Hà Cung, hào quang vô cùng rực rỡ, nàng có thể không mạnh sao?
Kết quả là gì?
Chạy tán loạn!
Nàng ta chỉ chống lại được hai chiêu, sau đó đã bị Từ công tử làm cho nhục nhã.
Nếu không phải dựa vào Thánh khí Thanh Liên, chỉ sợ triều đình đang cử hành tang lễ bây giờ, Hoàng miếu Cơ gia sẽ xuất hiện thêm một khối linh bài nữa!
Về phần ba thiên kiêu còn lại, chết mất hai người, Thiếu chủ của thánh địa Đại Diễn sống chết chưa rõ.
Đây chính là Từ công tử, ai có thể tranh đấu với hắn chứ?
Sự tồn tại của hắn là tai nạn cùng bi ai của đám người trẻ, tương lai của bọn hắn không biết sẽ thảm bại đến cỡ nào.
Sau khi Độn Thế Cốc bị diệt môn, bão táp phong ba quét qua Cửu Châu, không ai không chấn động kinh hãi.
Bọn họ đã thật sự hiểu được trọng lượng của Từ công tử trong lòng Đệ Ngũ Ma Đầu!
Hắn ta chính là tâm phúc tuyệt đối không thể chạm vào của nàng, dám đụng đến thì phải thừa nhận sự trả thù vô tình!
Sau này ai dám ỷ lớn hiếp bé? Ai không sợ dẫm vào vết xe đổ của Độn Thế Cốc?
“Vốn tưởng rằng lại là một thời đại bách hoa tranh minh, cường thịnh đến cực điểm, xem ra Từ ác liêu muốn một mình đứng đấu rồi.”
Quan viên triều đình đầy rẫy phiền muộn, nội tâm than thở.
Không ai Cửu Châu có thể ngăn cản Đệ Ngũ Ma Đầu nổi sóng mây bay, chẳng lẽ bây giờ còn muốn tiếp tục ngồi xem Từ ác liêu cường thế quật khởi sao?
Làm sao có thể được, hai kẻ này đều là ma đầu cực kì lãnh huyết, khảm ngoan độc vào tận xương!
Vì đạt được mục đích, cho dù có lật tung Cửu Châu cũng sẽ không thèm nhíu mày một cái.
Những võ giả tộc Cơ gia nhìn chằm chằm vào hắn, kiệt lực khắc chế hận ý oán độc nơi đáy mắt.
Một ngày nào đó, Đệ Ngũ Ma Đầu sẽ bị đại năng đánh chết, cái tên chó má nhà ngươi cũng sẽ lâm vào tình trạng vạn kiếp bất phục thôi.
Các ngươi sẽ không kiêu ngạo được bao lâu đâu!
Ánh mắt Từ Bắc Vọng lạnh lùng, giống như nhìn xuống một đám cỏ rác, bình tĩnh đi về phía cung Thái Sơ.
......
......
......
Khung cảnh ven hồ Cửu Châu vào ban đêm tựa như chốn bồng lai, Đệ Ngũ Cẩm Sương lười biếng tùy tiện, tưới nước cho hoa cỏ ở hai bên bờ.
Ở phía xa, Từ Bắc Vọng dừng bước chân lại, ánh mắt hoảng hốt.
Hắn đã cố gắng dùng những câu văn đẹp để hình dung khuôn mặt của Lão Đại nhưng vẫn không được.
Bất luận là từ ngữ nào đi nữa, cũng không bằng nửa phần kinh diễm của nàng.
Gió đêm ôn nhu ôm lấy mặt trăng, ở trong mắt hắn vào giờ phút này, bầu trời đầy sao không bằng bóng dáng nữ nhân váy tím này.
“Nương nương, thần đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
Nghe vậy, Đệ Ngũ Cẩm Sương quay lại, hất cằm nói: “Ồ”
Từ Bắc Vọng bước lên phía trước, cả người hứng trọn cơn gió nhẹ sương đêm, kính trọng nói: “Cảm tạ nương nương đã báo thù cho thần.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt không chút dao động, ngữ điệu lạnh lùng: “Chỉ là đúng lúc bản cung cảm thấy nhàm chán rảnh rỗi thôi.”
Vẻ mặt Từ Bắc Vọng cứng đờ, tâm tình thoải mái của hắn ấp ủ vì câu nói này cứ như vậy sụp đổ.
“Meo…”
Con mèo béo không biết từ đâu nhảy ra, ôm lấy chân áo bào của Từ Bắc Vọng.
“Cút đi”.
Đôi môi đỏ mọng của Đệ Ngũ Cẩm Sương khẽ nhả ra hai chữ.
Từ Bắc Vọng kìm nén sự phấn khích trong lòng mình, giả vờ ngập ngừng nói: “Hồ Ly sáu đuôi đã được mang đến, còn phần thưởng nương nương đã hứa thì sao?”
“Cứ nói.”
Đệ Ngũ Cẩm Sương gật đầu.
Từ Bắc Vọng rũ mắt xuống, bày ra dáng vẻ phục tùng, nhìn chằm chằm con mèo mũm mĩm dưới chân để giảm bớt căng thẳng, nhưng hắn vẫn không dám nói thành lời.
Nhìn thấy bộ dáng nhát gan của hắn, Đệ Ngũ Cẩm Sương chậm rãi đi tới, ánh mắt không rõ ý tứ.
Cả gian phòng chìm trong yên lặng.
Từ Bắc Vọng hít một hơi thật sâu, lên tiếng: “Nương…”
Hả!
Mèo béo choáng váng.
Hắn muốn trở thành con trai của Hoàng Quý Phi?
Ánh mắt Đệ Ngũ Cẩm Sương lóe lên một chút kinh ngạc, tập tức vô cùng hứng thú mà quan sát hắn.
“Nương nương…”
Lúc này, Từ Bắc Vọng khó khăn lắm mới nói hết lời.
Cho dù phải đối mặt với hàng trăm nghìn người, hắn đều có thể bình tĩnh ung dung, nhưng ở trước mặt vị này, hắn quả thực rất sơ suất hoảng hốt, thiếu chút nữa thì bỏ chạy.
“Nương nương, thần… thần có một thứ muốn dâng lên.”
Hắn lắp bắp, cuối cùng cũng nói được một câu trọn vẹn.
Mặt Đệ Ngũ Cẩm Sương không đổi sắc. “Ta cho phép.”
Không gian lại chìm vào im lặng.
Đệ Ngũ Cẩm Sương dường như có thể đoán được tâm tư hắn, cuộn tay áo lại, không khí nổi lên gợn sóng.
Từ Bắc Vọng nhanh chóng xuất hiện trong chính điện lượn lờ đàn hương.
Hắn bỏ qua tất cả các nghi ngại, lấy ra một đôi vớ đen, cúi đầu nói: “Nương nương mặc cái này chính là phần thưởng lớn nhất dành cho thần.”
Đôi chân tuyệt đẹp giẫm lên thảm, Đệ Ngũ Cẩm Sương híp mắt nhìn đôi vớ đen đầy dò xét: “Vớ lưới?”
Nhưng loại này so với loại vớ lưới thì dài hơn rât nhiều, lại còn là màu đen, thứ này đã khơi dậy sự tò mò của nàng.
Từ Bắc Vọng nhanh chóng gật đầu, khàn giọng nói: “Cái này là do chính thần làm ra, chỉ để bày tỏ lòng trung thành của thần đối với nương nương.”
Hừm!
Đệ Ngũ Cẩm Sương cầm đôi vớ đen trên tay.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve nó, ngước mắt lên nhẹ giọng nói: “Tâm ý của ngươi, ta nhận.”
Thấy Lão Đại có ý đuổi người, Từ Bắc Vọng vội vàng nói: “Thần mạo muội, muốn mặc vào cho nương nương.”