Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 131




Một lúc sau, hắn nói đầy ẩn ý: “Ta đoán là ngươi đã bí mật trốn khỏi tộc hồ ly, không sợ ta nói ra chuyện này sao? Đến lúc đó, những kẻ thèm yêu hồ sáu đuôi đều sẽ đuổi đến Mê Ly Chi Vực.”

Giọng nói rơi xuống, Tiểu La Lỵ lạnh lùng nhìn hắn.

Bầu không khí lại trở nên đông cứng.

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn, Tiểu La Lỵ phá vỡ sự im lặng: “Trừ khi ngươi thề!”

Trong lúc đang nói chuyện, trong tay nàng xuất hiện một miếng quy phù màu ngọc bích, một luồng ánh sáng mênh mông tràn ra, phù văn lập lòe, khí thế thần bí thấu tận trời xanh.

Từ Bắc Vọng nheo mắt nói một cách bình tĩnh: “Từ Bắc Vọng ta là người ngay thẳng, có gì mà không dám thề chứ?”

“Chỉ cần hai người các ngươi cùng ta vào đến kinh thành, ta sẽ ngay lập tức tặng máu giao long cho các ngươi.”

Hắn nhìn thẳng vào quy phù không chút sợ hãi thề: “Nếu làm trái lời thề, Từ Bắc Vọng ta tình nguyện bị thiên đạo tước đi vận may!”

Bùm!

Phù văn trên tấm phù kêu vù vù, từng ký tự quỷ dị bay xung quanh áo choàng trắng rất nhanh liền biến mất.

Cơ thể đang căng cứng của Tiểu La Lỵ dần được thả lỏng, hừ hừ nói: “Coi như ngươi có khí phách.”

Mặc dù không dùng tính mạng để lập lời thề, nhưng ở đại lục Cửu Châu này, mất đi vận may không khác gì với cái chết, người mang xui xẻo thì nửa bước cũng khó đi. Hơn nữa, đối với người kiêu ngạo như hắn, nếu như không phải có trời cao phù hộ thì làm sao có thế trấn áp thiên kiêu thuộc thế hệ trẻ?

Sắc mặt Từ Bắc Vọng không chút thay đổi, bình tĩnh hỏi: “Như vậy được chưa?”

Tiểu La Lỵ vung vẩy nắm tay nhỏ, buồn rầu ‘ừ’ một tiếng. Sở dĩ đồng ý với hắn vì các nàng vẫn còn có át chủ bài bảo vệ tính mạng. Bất kể gặp phải tình huống khó khăn nào, chỉ cần hai tỉ muội bằng lòng, bọn họ đốt đi cái đuôi là có thể vượt qua bí cảnh mà sống sót, nhưng cái giá phải trả quá lớn, nên không đến bước đường cùng thì sẽ không sử dụng.

Trên mặt Từ Bắc Vọng hiện lên một nụ cười ấm áp, dịu dàng hỏi: “Các ngươi tên gì?”

Tiểu La Lỵ chu môi: “Ta tên Du Vũ, muội muội ta là Du Á.”

Du Á?

Từ Bắc Vọng tò mò hỏi: “Không có họ sao?”

Con quỷ khó ưa này không thông minh cho lắm, Tiểu La Lỵ đảo mắt nói: “Đương nhiên họ Hồ.”

Hoàn thành nhiệm vụ lão đại giao, Từ Bắc Vọng vui vẻ nghĩ thầm.

Nếu như Từ Bắc Vọng ta không xuất hiện, vậy không phải tên Tiêu chạn vương hưởng tiện nghi sao?

Theo như mấy tình tiết máu chó, sau khi hắn thuyết phục được Tiểu La Lỵ ngu ngốc, tiếp đó sẽ thu phục được yêu hồ sáu đuôi, rất có thể còn phát triển thành một đoạn tình cảm giữa người và yêu.

Tiêu chạn vương rất có thể sẽ bắt được chị vợ hiền lành trước mặt này. Đợi đến khi hai tỉ muội đều ngã vào lòng, Tiêu chạn vương cười gian xảo một tiếng ở Cửu Châu…

Tiểu La Lỵ từ từ nhắm hai mắt lại, một luồng ánh sáng màu bạc loé lên, yêu hồ sáu đuôi trên đài ngọc biến mất trong nháy mắt.

Nàng xắn tay áo lên chỉ vào đồ án hồ ly sáu đuôi trên cánh tay trắng nõn của mình, hất cằm nói: “Chỉ cần Du Á còn ở chỗ ta thì ngươi đừng hòng đụng vào nàng.”

Từ Bắc Vọng không phản bác lại, nhìn hoa văn màu hồng trên đồ án, trêu chọc hỏi: “Đây là cái gì?”

Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu La Lỵ ửng hồng, lan đến sau tai và cổ, giống như quả anh đào chín mọng.

Từ Bắc Vọng nhìn xung quanh, hắn không có ý định tìm báu vật nữa. Người không có may mắn, thì dù có tìm cả đời cũng không tìm thấy một gốc linh thảo mười năm tuổi, cần gì phải lãng phí thời gian.

“Làm thế nào để ra ngoài?”

Hắn hỏi.

Thế giới bên ngoài Mê Ly Chi Vực là biển người mênh mông.

Vô số võ giả nhìn nam tử áo trắng như tuyết với ánh mắt vô cùng sùng bái và tôn kính.

Trong mắt họ, hắn ta đích thị là vương giả bất khả chiến bại của thế hệ trẻ tuổi! Danh xứng với thực là người đứng trên đỉnh của lục địa Cửu Châu, gây chấn động thế giới!

Sắc mặt Từ Bắc Vọng hờ hững, hắn đặt chân lên phi thuyền, mái tóc dài đen trắng tung bay, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều lộ ra ý vị siêu phàm thoát tục.

Tiểu La Lỵ Du Vũ lấy ra một chiếc đàn bay từ trong túi trữ vật, đi sau hắn ta với cái miệng ủ rũ.

“Cung tiễn Từ công tử!”

“Cũng tiễn Từ công tử!”

“...”

Tiếng kinh hô tại Mê Ly Chi Vực vang vọng như tiếng sấm, vang dội cả bầu trời.

Bỗng nhiên, đất trời truyền đến một sự rung động, sương mù xám xịt bao phủ, bầu trời bỗng chốc tối sầm lại.

Xoẹt!

Một thanh kiếm trải dài trên bầu trời, mang theo uy lực kinh người, lóe ra kiếm quang, quét về phía phi thuyền màu tím.

Bùm!

Phi thuyền màu tím bị sóng khí thổi bay, nam tử áo trắng rơi ra ngoài. Cảnh tượng này đã khiến vô số người kinh ngạc.

“Từ! Bắc! Vọng! Ngươi dám giết con gái của ta, nợ máu phải trả bằng máu!”

Tiếng gầm đầy lạnh lẽo vang khắp đất trời, bước ra một nam nhân trung niên từ trong sương mù xám xịt, ông ta mặc áo choàng xanh viền vàng, trước ngực có thuê hoa văn hai con rắn giao vào nhau.

Lúc này, đôi mắt của ông ta đỏ rực như ma trơi, sát khí bộc phát kinh người và chấn động!

Trong phút chốc, hô hấp của đám người như bị đè nén, huyết mạch sắp nổ tung, linh hồn bị đông cứng rồi nứt vỡ. Dưới áp lực kinh hoàng này, bọn họ đứng không vững, không khỏi rùng mình quỳ xuống.