Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 129




Về sau được Tiêu Phàm tìm ra, nhờ vào công sức nuôi dưỡng của hắn mà linh hồn nàng dần thức tỉnh lại.

Chính vì muốn đền đáp ơn nghĩa, nàng mới nhận Têu Phàm làm đồ đệ, dùng hết sức mình giúp hắn tu hành.

“Sư phụ, thiên phú của Từ ác liêu kém xa ta.”

Tiêu Phàm cắn chặt răng nói, giọng điệu như muốn tranh luận.

Nữ tử váy đỏ dừng lại đôi chút, rồi thản nhiên nói: “Được rồi, ta không muốn đả kích ngươi thêm nữa.”

Nếu không phải có tình thầy trò ràng buộc, nếu có cơ hội lựa chọn lần nữa, thì nàng chắc chắn sẽ chọn đi theo Từ Bắc Vọng.

Từ Bắc Vọng tuy còn trẻ nhưng lạnh lùng vô tình, ý chí mạnh mẽ, là người có thể bước lên trên những chồng xương trắng, tiến bước tới đỉnh Cửu Châu, nơi mà linh lực càng ngày càng khan hiếm.

Đến lúc đó, nàng cũng sẽ có cơ hội đúc lại thân thể, tìm ra con đường mới cho mình.

Đáy mắt Tiêu Phàm hiện lên ngọn lửa ghen tị, trái tim trong nháy mắt cảm thấy đau đớn.

Sau khi ở chung nhiều năm với nhau, hắn thừa nhận bản thân mình có loại tình cảm khó nói lên lời với sư phụ.

Nhưng bây giờ sư phụ hắn lại không ngừng khen ngợi Từ ác liêu, chuyện này đối với hắn mà nói giống như là xát muối vào vết thương vậy!

“Được rồi, chủ nhân nơi này là Cửu Chỉ Đạo Cô, sống cùng thời đại với ta.”

“Chín tầng di tích thật ra là chín ngón tay của nàng ấy.”

“Ở giữa ngón tay có một lối đi, nơi có thể che giấu khí tức. Chỉ cần đi qua cái khe đó là sẽ thoát khỏi di tích này.”

Nữ tử váy đỏ biểu lộ sự hờ hững, tàn hồn dần dần tan biến trên mặt đao.

Tiêu Phàm cố gắng khôi phục cảm xúc, cung kính hỏi: “Sư phụ, vì sao đệ tử không thể sử dụng bùa dịch chuyển?”

Một tiếng nói yếu ớt phát ra: “Trong khu di tích này vẫn còn nguyên lực của Cửu Chỉ Đạo Cô.”

Sau đó sắc hồng trên lưỡi đao cũng biến mất hoàn toàn.

Vẻ mặt Tiêu Phàm dịu đi đôi chút, ý thức hoàn toàn tiến vào nhẫn trữ vật, muốn mang tất cả đan dược trị thương ra.

Đột nhiên, hắn cảm thấy như có sấm sét giữa trời quang.

Gương mặt bỗng chốc cứng đờ, giống như hồn bay phách lạc vậy: “Bùa dịch chuyển và máu giao long của ta đâu rồi…”





Núi non chập chùng, cây cổ thụ cao lớn che cả bầu trời.

Một nam tử áo trắng tựa lưng vào cây cổ thụ, sắc mặt tái nhợt.

Mặc dù đã ăn Huyết Tàm Cổ mẹ để bồi bổ khí huyết, nhưng việc cố tình đốt đi tinh huyết vẫn sẽ để lại di chứng cho cơ thể của Từ Bắc Vọng.

Cho dù giờ phút này, hắn có mệt đến nỗi không chịu nổi thì trong mắt vẫn có ý cười.

Đối với người được ông trời ưu ái, thì thông đạo hắn bước vào chắc chắn sẽ không phải là ngõ cụt.

Hắn tiến vào thông đạo rồi đánh Tiêu ở rể một chưởng, hệ thống ngay lập tức cướp được bốn món bảo vật.

[Một lá bùa dịch chuyển.]

[Một chìa khóa thần bí.]

[Một bí tịch đồng thuật.]

Cuối cùng chính là [một giọt máu giao long.]

Từ Bắc Vọng ngắm nghía bình máu, vẻ mặt hiện rõ sự thỏa mãn.

Không hổ danh là thiên mệnh chi tử, máu giao long đâu chỉ là báu vật bình thường? Đây chính là bảo vật vô giá được mọi người tranh đoạt trong Niết Bàn cấp hai.

“Đáng tiếc, mình vẫn để Cơ Minh Nguyệt chạy mất.”

Sắc mặt Từ Bắc Vọng lạnh hẳn đi, một chưởng vừa rồi mang theo ý định giết không tha.

Đột nhiên, hắn cảm nhận được có khí tức của ai đó ở phía sau, thân thể bỗng chốc trở nên căng thẳng, giống như nổi gai ở trên lưng.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vọng, một dáng người nhỏ bé hiện ra trong tầm mắt.

Tiểu La Lỵ khẽ chớp chớp đôi mắt đen lấp lánh như trân châu, bàn tay nắm chặt góc váy, cất giọng nói: “Ca ca, ta… ta không có ác ý đâu.”

Từ Bắc Vọng híp mắt lại, bỗng dưng mỉm cười nói: “Sở dĩ ngươi có thể tìm thấy ta, là vì lần theo mùi máu của giao long đúng không?”

Gương mặt Tiểu La Lỵ khẽ biến sắc, cảnh giác nhìn hắn.

Từ Bắc Vọng ‘a’ lên một tiếng, sau đó đứng dậy chậm rãi bước đi.

Nguyên nhân của vấn đề xem như đã hiểu rõ.

Mặc dù trên người Tiêu chạn vương có máu của giao long, nhưng đây lại là Mê Ly Chi Vực, và nó có thể trấn áp chân khí, hồ yêu này không biết rõ thực lực của hắn nên không dám cướp, cho nên chỉ có thể bám đuôi Tiêu ở rể suốt cả một đoạn đường.

Hiện tại, người nắm giữ bình máu đã thay đổi, nên Tiểu La Lỵ này cũng không thèm đi theo Tiêu chạn vương nữa.

“Ca ca, người cho ta bình máu đó có được không?”

Tiểu La Lỵ lên tiếng thừa nhận, giọng nói vô cùng mềm mại, đáng yêu.

Từ Bắc Vọng ngoảnh mặt làm ngơ, sau đó đột nhiên mở bình máu ra, mùi máu lan tỏa khắp nơi.

Ầm!

Sắc mặt và thân hình đáng yêu của Tiểu La Lỵ khẽ thay đổi, yêu khí nhập tràn xung quanh.

Trước mắt hắn bỗng xuất hiện một con hồ ly màu bạc, bốn cái đuôi mềm mại giống đuôi Khổng Tước đang xòe ra, đẹp rực rỡ.

Sắc mặt Từ Bắc Vọng không biến đổi, hắn trực tiếp uống luôn bình máu.

Ánh mắt hồ yêu bốn đuôi ngạc nhiên sững sờ, giọng the thé nói: “Ngươi không sợ cơ thể mình sẽ phát nổ ư?”

Vù vù!

Máu của giao long xuất hiện trên đỉnh đầu Từ Bắc Vọng, hắn nói một cách tùy ý: “Ta tự có cách sử dụng nó, nếu không phải do ta tự nguyện, thì cho dù có chết ta cũng sẽ không để lọt một giọt máu nào ra bên ngoài cả.”

Hồ ly thở dài một hơi, ngạc nhiên nhìn hắn bằng đôi mắt ầng ậc nước: “Ngươi… Ngươi muốn như thế nào, thật đáng ghét.”

Từ Bắc Vọng không quan tâm trò tỏ vẻ đáng yêu này, hắn lạnh lùng hỏi lại: “Ngươi muốn máu của giao long làm gì?”

Hồ ly biến lại về hình dạng Tiểu La Lỵ, vẻ mặt méo xệch thể hiện sự đáng thương.

Nàng không thể giở trò trước mặt người này.

Hơn nữa, năng lực của nàng cũng bị giới hạn do nguyên lực của Mê Ly Chi Vực, nàng đánh không lại hắn.

Nếu áp dụng phương thức quyến rũ, thì chẳng khác nào biểu diễn trước tảng đá.

Nàng đã chứng kiến toàn bộ cuộc chiến đấu, đương nhiên biết rất rõ thủ đoạn tàn nhẫn của Từ ác liêu.

“Nói đi, biết đâu ta có thể giúp được ngươi.”

Từ Bắc Vọng bình tĩnh hỏi.

Trong lòng hắn có một dự cảm mãnh liệt, hôm nay là một ngày thu hoạch lớn!