Dường như Từ ác liêu đang nắm giữ bí pháp cấm kị, hắn vừa thiêu đốt tinh huyết, hao tổn thân thế, nhưng lại có thể nhanh chóng khôi phục như cũ.
“Làm sao? Do dự rồi à? Nếu không thì cùng lên đi.”
Từ Bắc Vọng dùng vẻ mặt dửng dưng nhìn hai người.
Vút vút vút.
Dưới sự chứng kiến của vô số võ giả đang kinh hãi, mười mấy gốc linh dược bay lên, Từ Bắc Vọng đưa tay nắm lấy, sau đó trực tiếp nuốt xuống.
Cảnh tượng này khiến đám người đờ đẫn, đầu óc đình trệ.
Rốt cuộc Từ công tử đã tu luyện công pháp uy lực kinh khủng đến nhường nào?
Người bình thường chỉ cần ăn hai gốc linh dược, thân thể tập tức lâm vào nguy kịch.
Mà hắn…
Ầm ầm!
Trong thoáng chốc, khí huyết của nam tử áo trắng đã tăng vọt gấp mấy lần, biển máu ngưng đọng, khí thế kinh khủng như muốn hủy thiên diệt địa.
Điều đáng sợ hơn hết, văn khí mênh mông phát ra ánh sáng bàng bạc lại quét ra một lần nữa.
Chẳng lẽ…
Trong đầu Trần Vô Song nảy ra suy đoán, bản thân hắn cũng phải khiếp sợ bởi ý nghĩ này.
Những người khác dường như cũng đã có cảm giác, chỉ biết quay đầu nhìn nhau để biểu lộ sự khó tin của bản thân.
“Tru!”
Văn khí mênh mông ngưng tụ thành một chưởng về phía Tiêu Phàm.
“Giết!”
Một chưởng khác tạo thành biển máu, khiến huyết khí ngập tràn toàn bộ nơi đây, đánh về phía Cơ Minh Nguyệt.
Một cảnh tuyệt đại vô song như vậy, khiến đám người không khỏi run sợ.
Hai truyền nhân của hai đạo giáo lớn nhất, hai người đứng đầu trong số các thiên kiêu tại đại lục Cửu Châu, nhưng Từ công tử cứ như vậy mà ra tay đánh một cái!
Đây không phải hắn ta cố tình khinh miệt, mà là vô cùng cường thế, ngạo nghễ không ai sánh bằng
Hoặc là ta chết, hoặc là các ngươi vong!
“Tại sao lại như vậy?”
Tiêu Phàm cảm nhận được sự nhục nhã vô cùng, Liệt Dương hư ảo chấn minh, ánh sáng loá mắt ngập trời, chẳng mấy chốc đã trấn áp được hắn.
Bên phía Cơ Minh Nguyệt, nàng ta vẫn duy trì biểu cảm lạnh lùng, lập tức thi triển kiếm pháp thần thông của Lạc Hà Cung.
Xoẹt!
Điều khiến Cơ Minh Nguyệt kinh hãi nhất chính là, kiếm của nàng ta không thể chém đứt được biến máu, cứ như thể đang chém vào bùn đất, tất cả lực công kích đều bị nuốt trọn.
Huyết quang ngập trời, cuồn cuộn tứ phương, giữa sân biến thành một mảnh hỗn độn, khắp nơi đều là biển máu.
Cho dù các võ giả hóng chuyện đang đứng rất xa, nhưng bản thân mỗi người đều có cảm giác đang bị núi đè, thậm chí có vài người bủn rủn tới mức ngã xuống đất.
Một chưởng huyết quang cuồng bạo bay đến.
Bộp!
Bên trong màn mưa, khí văn xen lẫn một thủ ấn phức tạp của Cơ Minh Nguyệt va chạm kịch liệt cùng với chưởng huyết quang.
Không khí chấn động, sắc mặt nàng nhợt nhạt vài phần.
“Dừng lại!”
Võ giả Đại Càn không nhịn được lên tiếng.
Tiếp nhận một chưởng hư không kinh hoàng như vậy mà không sụp đổ. Không hổ là Thánh nữ Lạc Hà Cung, là hi vọng võ đạo của Hoàng tộc Cơ thị!
“Tốt!”
Tiêu Phàm cực kì phấn chấn, ánh sáng Liệt Dương sau lưng ngưng tụ thành một tòa núi cao, toát ra uy lực vô song, sau đó mạnh mẽ phóng đến chỗ nam tử áo trắng.
Răng rắc…
Văn khí bàng bạc lao nhanh đến khiến người người khác kinh hãi.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm.
Thật mạnh!
Đã rõ ràng thắng bại… Trong đầu tất cả mọi người đều có ý niệm này.
Hai truyền nhân đỉnh cấp liên thủ với nhau, Từ công tử khó mà chống lại được.
Khí tức bên trong cơ thể Tiêu Phàm tiếp tục tăng vọt, đáy mắt hiện lên một sự tự tin không gì địch nổi.
Chỉ cần Cơ cô nương bên kia ngăn chặn đối địch, Từ Bắc Vọng nhất định sẽ chết.
Từ Bắc Vọng không chút biểu cảm, trước người phát ra một tầng huyết sắc.
“Lại thiêu đốt tinh huyết, đúng là kiềm lư cùng tận.”
(*) kiềm lư cùng tận: chỉ người chỉ có chút ít bản lĩnh đã khoe khoang
Tiêu Phàm bày ra vẻ mặt khinh thường, núi cao do ánh sáng hội tụ dường như đã đánh tan văn khí.
Nhưng vào lúc này.
Gừ…
Một tiếng gầm của hung thú viễn cổ vang lên, một đầu Đào Ngột ẩn hiện trong biển máu, nóp phát ra khí tức dũng mãnh khiếp người, quả thực có thể làm đứt đoạn dãy núi.
Gương mặt xinh đẹp của Cơ Minh Nguyệt trở nên gấp gáp thêm mấy phần, một màn mưa xanh thẳm bao quanh nàng, sau đó nhanh chóng ngưng kết thành thủ ấn.
Ầm!
Thiên địa chấn động, chưởng máu mang theo khí tức giết chóc của Đào Ngột đánh tới, không ai có thể thể tưởng tượng được trong đó chứa đựng bao nhiêu sức mạnh.
Răng rắc…
Màn mưa vỡ ra, bọt nước cuồn cuộn.
Váy áo hoa văn Nhật Nguyệt Tinh Hà phát ra hào quang linh động, sau đó bất thình lình xuất hiện một bàn tay.
Chưởng máu đột nhiên nắm chặt, giống như đang nắm lấy hai ngọn núi vậy.
“Ngươi có thích không?”
Nam tử áo trắng lạnh nhạt mở miệng, chân khí huyết sát phun trào một lần nữa.
Bình nguyên trở nên tĩnh mịch quỷ dị.
Cảnh tượng này làm cho vô số người kinh sợ.
Thánh nữ công chúa đế quốc không thể coi thường, vậy mà lại bị Từ Bắc Vọng sỉ nhục trước mặt mọi người.
Hơn nữa còn là một sự nhục nhã trần trụi.
Bờ má của Cơ Minh Nguyệt thoáng chốc đỏ lên, cái tay kia khiến nàng muốn ngừng thở, tâm tình trở nên vô cùng xấu hổ.
“Ta muốn giết ngươi!”
Trong lòng Tiêu Phàm tràn ngập sự phẫn nộ không cam lòng, cảnh tượng này thật sự khiến hắn hận muốn điên lên!
Không một ai trên thế gian này có thể tôn quý hơn Cơ công chúa, vậy mà nàng lại bị tên họ Từ kia làm cho nhục nhã.
“Ta không đồng ý.”
Ầm!
Ánh sáng Liệt Dương hư ảo ngày càng lớn, hùng vĩ mà rộng rãi, hoàn toàn có thể vây khốn văn khí, Tiêu Phàm hận không thể dùng một chưởng giết chết Từ Bắc Vọng.