Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 117




Bên ngoài tòa lầu được trang trí bằng từng khối nguyên thạch cổ kính phát ra hào quang lượn lờ, mặt trên các khối nguyên thạch đó được bao phủ bởi một lớp sương mù nhàn nhạt.

Đây chính những khối nguyên thạch được kết tinh tại khu mỏ cổ xưa của Mê Ly Chi Vực, trong số đó còn có những khối đã có niên đại mấy ngàn năm.

Nếu dùng pháp bảo đặc chế để cắt mở nguyên thạch thì sẽ phát hiện bảo vật nằm ở bên trong. Tuy nhiên, chín phần mười là đá vụn, nửa phần là vật liệu luyện khí và mảnh vỡ pháp bảo, chỉ có xác suất cực kì nhỏ là pháp bảo hoàn chỉnh.

Đổ thạch (đặc cược vào đá) thì bảy phần may mắn, ba phần thực lực.

Nếu là võ giả tu luyện thuật thấu thị thì sẽ chiếm ưu thế rất lớn.

Lúc này, tất cả mọi người nhìn chằm chằm một vị nam tử mặc áo bào xanh dương, xét theo dung mạo thì ước chừng hai mươi tuổi. Tuy nhiên, ánh mắt của bọn họ chủ yếu tập trung vào thiếu nữ đáng yêu đứng bên cạnh hắn ta.

Thiếu nữ một bộ váy ngắn màu hồng phấn, trông ước chừng mười sáu tuổi. Dáng người của nàng ta cực kì nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng ngực tấn công mông phòng thủ.

Dung mạo nàng ta vừa tươi đẹp lại có sức sống, vừa hồn nhiên lại thoát tục, hơn nữa còn vương lại một chút sắc thái thuần khiết của trẻ con.

Ánh mắt của đám võ giả xung quanh lập lòe ánh sáng, ai nấy cũng đều dâng trào cảm xúc thèm muốn mãnh liệt.

Vưu vật a!

“Ngươi nhất định muốn khối nguyên thạch này?”

Chưởng quỹ gian nan dời tầm mắt về phía nam tử áo xanh, sau đó cười như không cười với hắn.

Đám người bày ra sắc mặt trào phúng, khối nguyên thạch này có bề ngoài đen đúa xù xì, hoa văn vẩn đục xếp tầng. Đây tuyệt đối là phế thạch, không mở ra được một cọng lông.

“Tiểu Vũ, ngươi cảm thấy thế nào?”

Nam tử không thèm để ý đến ánh mắt của người khác, hắn ôn nhu nhìn chăm chú thiếu nữ.

“Ta tin tưởng ca ca nha.”

Thiếu nữ mềm mại dán eo mình vào nam tử, thanh âm giống như chim hót quyến rũ tận xương tủy.

“Tin tưởng hắn ta? Mắt ngươi thật sự là bị mù.”

“Không phải sao, tiểu cô nương, ngươi vẫn còn trẻ tuổi, bị lừa gạt bởi một ít lời hoa ngôn xảo ngữ vô dụng.”

“Hắn ta chỉ có tu vi Bát phẩm, dáng dấp cũng không quá xuất sắc, hay là ngươi đi theo thúc thúc ta đi...”

Những người đứng xem không giấu được tâm tính ghen ghét, bọn hắn bắt đầu nghị luận ầm ĩ, tùy ý trào phúng.

Thiếu nữ này xứng đáng nhận được tất cả sự ôn nhu của thế gian, phong thái của nàng có thể khơi gợi ý muốn bảo hộ của nam nhân.

Từ Bắc Vọng đứng ở nơi xa, hắn ta nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức cảm thấy hoang đường ly kỳ.

Hắn đang định tìm kiếm món hời ở Đổ Thạch phường (chợ cược đá) dựa vào vận may của Sở Phong, không ngờ trông thấy thiếu nữ loli này.

Từng tiếng nói, hành động và cử chỉ của nàng ta cực kì phù hợp với đặc điểm của yêu hồ sáu đuôi.

Đi mòn gót sắt vẫn không tìm thấy, bây giờ lại bắt gặp mà chẳng tốn chút công phu nào?

Đột nhiên, một ý niệm lấp đầy não bộ của Từ Bắc Vọng.

Hắn rốt cuộc cũng được nhìn Lão Đại mang tất đen rồi.

Tuy nhiên, hắn ta quan sát tháp vận khí trên đầu của thiếu nữ loli, không nhịn được mà nhíu mày thật sâu.

Quỷ dị!

Thật sự là quỷ dị!

Tháp vận khí của nàng ta chỉ có chín mươi mốt tầng.

Chuyện này không có khả năng.

Cổ tịch đã từng ghi chép, cách mỗi một ngàn năm, Hồ tộc mới có thể xuất hiện một con yêu hồ sáu đuôi, loại yêu vật này vốn sinh ra nhờ vào vận may, từ khi đẻ ra thì thực lực đã vượt xa tất cả những hồ ly khác.

Ngay cả loại phế vật như Sở Phong sở hữu tháp vận khí chín mươi hai tầng, yêu hồ sáu đuôi chí ít cũng phải chín mươi lăm tầng trở lên, nếu không thì không phù hợp với quy luật của thiên đạo.

Đây có lẽ không phải là hồ ly sáu đuôi, chắc là năm đuôi hoặc bốn đuôi.

Từ Bắc Vọng nhìn về phía nam tử áo xanh, lần này càng kinh hãi.

Vầng sáng chín mươi tám tầng!

Khối nguyên thạch này là cơ duyện ngập trời?

...

...

Trong lầu các.

Nam tử áo xanh rất bình tĩnh ôm lấy nguyên thạch vỏ ngoài đen xám xịt, phong khinh vân đạm nói: “Khối này đi, bao nhiêu?”

Chưởng quỹ đảo tròn mắt, quả quyết ra giá: “Bốn khối tinh thạch!”

Ông ta chắc chắn hắn ta sẽ trào dâng nhiệt huyết nam nhi, hòng tỏ ra phong độ trước mặt mỹ nhân.

Người đứng xem không nói một lời, phế thạch này giá thị trường chỉ nửa viên tinh thạch, chưởng quỹ thổi giá rồi.

Nhưng ai nấy đều vô cùng khó chịu với nam tử áo xanh, ai sẽ lắm miệng vạch trần chứ?

Nam tử mỉm cười, đúng là đám có mắt không tròng, đợi chút nữa ta sẽ hung hăng đánh sưng mặt của các ngươi.

Hắn ta nhẹ nhàng gật đầu, lập tức lấy ra bốn tảng đá óng ánh sáng long lanh.

Chưởng quỹ vồ một cái, cười mỉm đi cắt phế thạch.

Nam tử coi như không nhìn thấy, chỉ cúi đầu nhìn về phía thiếu nữ, trêu ghẹo nói: “Nếu lỗ thì sao?”

Khuôn mặt thiếu nữ loli đỏ hồng, tiếng kêu vo ve như muỗi: “Ta... Ta sẽ đau lòng cho ca ca.”

Nàng cố ý cắn môi, tạo ra âm thanh ỏn ẻn, âm cuối mang theo vài phần trêu chọc, tê tê dại dại.

Câu nói này lọt vào tai đám người đứng xem, khiến cho chân khí bọn họ trở nên hỗn loạn, dục huyết sôi trào.

Nhưng ngay vào lúc này, nương theo tiếng bước chân, một thanh âm vang lên.

“Ta muốn.”