Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 111




Bạch bạch bạch!

Mấy tiếng bước chân quanh quẩn ở cửa đồng, mười mấy người cùng bước ra.

“Rất vinh hạnh được gặp chư vị.”

Nam tử áo trắng tự nhiên mở lời.

Đám người quay đầu nhìn nhau, ai nấy đều có thể nhìn thấy sự chấn động trong mắt đối phương.

Bọn hắn đã nghe thấy động tĩnh ở phía bên ngoài, cho nên mới dốc sức để kết bằng hữu vì tưởng rằng vị cường giả nào đó đang tại chặn đường cản giết.

Tuy tu vi của đối phương chỉ ở cảnh giới Thất phẩm, nhưng uy áp mà hắn mang lại khủng bố gấp mấy lần so với cường giả Tông Sư!

Từ Bắc Vọng!

Thiên kiêu đứng thứ hai trên bảng Thanh Vân, Từ ác liêu cường thế tuyệt luân!

Đám người xê dịch bước chân rồi dựa sát vào nhau, ai nấy đều câm như hến.

Ánh mắt Từ Bắc Vọng không nổi một gợn sóng, bình tĩnh trần thuật: “Hoàng Quý Phi nương nương phái tại hạ đến động phủ để đoạt bảo vật, không ngờ các ngươi lại nhanh chân đến trước.”

Đám người nhất thời nổi giận đùng đùng.

Tại sao người này lại có thể biến hành vi ác liệt như cướp đoạt bảo vật thành việc làm quang minh lỗi lạc đến vậy, thậm chí còn không che không giấu mưu đồ bất chính của mình?

Hắn ta coi đây là lẽ đương nhiên, giống như bị hắn đoạt bảo bối của vinh hạnh của bọn họ vậy.

Tuy nhiên, ba chữ Hoàng Quý Phi lại khiến mọi người dâng trào nỗi sợ hãi sâu sắc ở trong lòng.

“Quân tử yêu tài vật, phải hợp nghĩa mới lấy (*). Ngươi là thiên kiêu của bảng Thanh Vân, đáng lẽ phải làm gương cho đám võ giả Cửu Châu chứ?”

(*) Editor dịch thoáng cách ngôn của Khổng Tử trong Luận Ngữ.

Một lão giả có cảnh giới Lục phẩm bước ra, căm phẫn trách cứ.

Từ Bắc Vọng không phản bác, thản nhiên nói: “Nhưng ta không phải quân tử.”

Lão giả vô cùng kinh ngạc, ông ta giống như bị bóp lấy cổ, tức giận đến nỗi hai bờ má đỏ bừng.

Vô sỉ!

“Từ công tử.”

Lúc này, một vị nam tử có bề ngoài nho nhã khom người rồi cười nói: “Cha ta cũng làm việc cho nương nương, hiện đang nắm giữ lệnh bài màu cam. Ngươi có thể cho ta một chút thể diện hay không?”

Hoắc!

Hắn ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều vô cùng kinh nhạc.

Lúc ở trong động phủ, hắn ta không hề tỏ ra nổi bật, không ngờ lại có bối cảnh như thế này?

Cha hắn có thể nắm giữ lệnh bài cam của Đệ Ngũ Ma Đầu, há lại là nhân vật đơn giản?

Từ Bắc Vọng nhíu mày, giọng điệu mang theo áy náy trả lời: “Chuyện này không được, ta phải bảo vệ công bằng lẽ phải, đối xử mọi người đều như nhau.”

Nếu là lệnh bài màu tím thì ta còn tặng ngươi thêm một bình đan dược để tạo dựng một mối thiện duyên.

Còn lệnh bài màu cam, vậy thì quên đi thôi.

Nghe vậy, thanh niên nho nhã không khỏi nắm chặt nắm đấm, biểu tình trên mặt vào thời khắc này trở nên cực kì âm trầm.

Hai mắt hắn ta lấp loé mập mờ, khóe mắt nhìn về phía ba vị hảo hữu bên cạnh.

Thoáng chốc.

Ầm ầm!

Chén Trấn Tà chấn động hư không, nam tử áo trắng tuôn ra hơi thở huyết sát cuồng bạo, gần như bao phủ toàn bộ thiên địa.

Một chưởng mạnh mẽ đánh tới, lốc gió rung động!

m thanh khủng bố vang lên, khiến màng nhĩ của những người có mặt ở đây như bị nổ tung.

Nam tử nho nhã không ngừng run rẩy, khuôn mặt lộ ra biểu cảm hoảng sợ, hắn ta còn chưa kịp lấy ra bảo vật phòng ngự.

Ầm!

Một chưởng va vào bả vai của nam tử nho nhã, khiến xương vai lập tức gãy rụng, hắn ta quỳ phục trên mặt đất, nôn ra búng máu.

Bầu không khí bên ngoài cửa động rơi vào tĩnh mịch, lặng ngắt như tờ.

Mọi người như đang đứng trong hầm băng, toàn thân không khỏi phát lạnh, sắc mặt tràn đầy sự hoảng sợ kinh hãi.

Đây chính là Từ ác liêu ngang ngược càn rỡ, không nói một lời mà đã lập tức xuất thủ, xứng danh là tên ma đầu bễ nghễ Cửu Châu.

Từ Bắc Vọng không hề bận tâm, bình tĩnh nói: “Ngươi vừa nổi sát tâm với ta?”

Nam tử nho nhã chịu đựng cơn đau dữ dội, hắn ta cố gắng kiềm chế hận ý ngập tràn, giọng nói khàn khàn: “Không có.”

Từ Bắc Vọng nhìn chằm chằm hắn ta: “Nhớ kỹ, không có lần thứ hai.”

Nói xong, Từ Bắc Vọng đảo mắt qua đám người, bình tĩnh mở miệng: “Các ngươi để cho ta xem qua một chút, yêu cầu này không quá phận chứ?”

Vừa dứt lời.

“Từ công tử, ngươi làm như vậy không phù hợp lắm đây ~ ”

Nữ tử mặc váy dài bắn ra ánh mắt đưa đẩy tình ý, thanh âm có chút trầm thấp, toát ra phong phái lưu luyến uyển chuyển.

Đôi mắt hoa đào, mũi nhỏ xinh xắn, xem ra có mấy phần hoa dung nguyệt mạo.

Từ Bắc Vọng nhìn kĩ nàng ta mấy giây, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta đếm đến ba.”

Oanh!

Chén Trấn Tà ngưng tụ một vòng xoáy, toát ra khí tức huyết sát nồng nặc.

Sắc mặt nữ tử cứng đờ, sau đó ai oán gỡ món bảo bối đặt ở đai lưng xuống.

Những người còn lại, mặc dù trong lòng rất phẫn nộ, nhưng cũng đành bó tay chịu trói.

Nếu như bọn hắn đồng tâm hiệp lực, có lẽ sẽ đánh giết được tên Từ ác liêu ỷ thế hiếp người này.

Nhưng nếu như đột nhiên xuất hiện kẻ phản bội, vậy thì hậu quả do tên ác liêu mang lại sẽ rất thê thảm, không chết tươi thì cũng tàn phế.

Vậy nên. từng người lấy bảo vật của mình ra.

Từ Bắc Vọng liếc một lượt, sắc mặt có chút khó coi.

Chỉ có hai món Địa giai hạ phẩm, còn lại đều là rác rưởi Huyền giai.

Động phủ này nghèo kiết mùng tơi đến vậy?

Hắn lạnh giọng nói: “Động phủ này rốt cuộc có cái gì?”