Ta Là Tùy Tùng Của Nữ Phản Diện

Chương 109




Một mùi hương thoang thoảng thấm vào ruột gan, Từ Bắc Vọng có chút hoa mắt, tâm thần mê loạn.

Ngón tay chầm chậm chạm về phía trước.

Khoảng cách hai tấc.

Gần đến rồi.

Chạm đến rồi!

Từ Bắc Vọng kinh hồn bạt vía, rốt cục đã chạm đến mu bàn chân tinh tế mịn màng trơn mềm.

Khung cảnh chợt im bặt.

Ma xui quỷ khiến hắn thế nào mà lại đưa tay gãi gãi ngón chân của lão đại.

Ầm!

Bầu không khí trong đại điện đột nhiên ngưng trệ.

Đôi mắt của Từ Bắc Vọng bị bao phủ trong tuyết trắng, chân ngọc đá thẳng vào mặt hắn, cả người bay ra đập lên trên vách tường, đau đến mức xương cốt sắp đứt đoạn.

Đệ Ngũ Cẩm Sương đứng bật dậy, mắt phượng ngập tràn sương lạnh, lộ ra sự sát khí khiến lòng người kinh hãi.

Từ Bắc Vọng quên mất cơn đau, dí thấp đầu xuống.

Hắn đúng là không có tiền đồ, vậy mà lại cung kính dập đầu rồi.

Nhất định là bị khí tức của lão đại phát hiện ra rồi.

“Ti chức luyện thể… khí huyết dâng tràn, mong nương nương có thể thấu hiểu.”

Từ Bắc Vọng giả bộ hổ thẹn.

Bầu không khí nơi đại điện càng thêm lạnh lẽo.

Mèo mập xông lên, lè lưỡi về phía tên nịnh hót.

Thân thể Từ Bắc Vọng cứng đờ, run giọng nói: “Nương nương, ti chức học vừa được mấy món ăn cho nương nương thưởng thức.”

Bầu không khí ở đại điện vẫn tịch mịch như cũ.

Từ Bắc Vọng cuống quýt lấy một giọt tinh tủy trong nhẫn trữ vật, sau đó ném cho mèo mập.

“Mau dẫn ta đi làm thức ăn.”

Hắn thôi thúc.

Mèo mập há miệng nuốt chửng ngay lập tức. Sau khi nhận được hối lộ, nó vui vẻ ngoắt ngoắt cái đuôi chạy ra đại điện.

Từ Bắc Vọng đuổi sát theo sau.

Hắn vô thức hít hà đầu ngón tay, sau đó…

Bản thân ra một giọt tinh hoa tinh tủy, thật sự là vô cùng đáng giá.

Bầu không khí bên trong đại điện thả lỏng trở lại,, Đệ Ngũ Cẩm Sương khôi phục dáng vẻ lãnh đạm, nhưng tận sâu trong đáy mắt của nàng ẩn hiện một chút cảm xúc mất tự nhiên.

....

....

Hai canh giờ sau.

Từng đĩa mỹ thực tỏa ra mùi thơm ngào ngạt được bày biện đẹp mắt trên bàn.

“Nương nương, đây là bánh nướng sữa tươi, ta đã cho thêm sữa đặc và giấm nhạt để hợp khẩu vị của người.”

“Đây là bánh xốp mật ong da giòn nhân mịn, đây là chả tôm ôm giò…”

“Đây là món ngon sở trường của ti chức, tên gọi là trăng sáng bên cầu vào đêm giao thừa.”

“Ta xé nhỏ chân giò xông khói, sau đó khoét hai mươi bốn lỗ tròn trên miếng đậu phụ, sau đó nhét thịt giò vào bên trong lỗ rồi chưng lên. Chờ đến khi thịt chín, vị tươi của thịt xông khói thấm nhuần vào bên trong đậu phụ, bỏ thịt xông khói đi không ăn…”

Từ Bắc Vọng dài dòng lôi thôi, hắn muốn dùng cách này để làm dịu lại tâm tình khẩn trương của bản thân.

Đệ Ngũ Cẩm Sương nhìn chằm chằm hắn mấy giây, gắp một khối đậu phụ nhỏ bỏ vào trong miệng, sau đó lạnh giọng nói: “Bình thường.”

“Đừng làm chướng mắt bổn cung, ngươi có thể cút rồi đấy.”

Ầm!

Nàng tức giận phất ống tay áo, một nguồn sức mạnh mênh mông lao vọt tới, đánh Từ Bắc Vọng văng ra khỏi cung Thái Sơ.

Mèo mập phối hợp nằm trên bàn, trong miệng nhét đầy đậu phụ, còn không ngừng đưa móng vuốt ra túm thức ăn.

“Rất ngon sao?”

Đệ Ngũ Cẩm Sương cầm đũa lên, lạnh lẽo nhìn nó.

Mèo mập thiếu chút nữa là nghẹn họng, vội vàng lắc cái đầu lia lịa.

Đệ Ngũ Cẩm Sương lại gật gật cằm: “Đúng là rất ngon.”

….

….

Tại hành lang thiên điện.

Mèo béo mập mạp dựng đứng lỗ tai, quay mặt vào vách tường, ngoan ngoãn đứng thẳng hai chân để chịu phạt đứng.

Từ Bắc Vọng nhìn thấy động tác của nó thuần thục đến lạ, khiến cho hắn đau lòng.

“Meo ~ ”

Mèo béo xoay người, biểu cảm oan ức muốn chết.

Từ Bắc Vọng xích lại gần phía trước, thử suy đoán: “Nương nương độc chiếm mỹ thực, không cho ngươi ăn?”

Mèo béo kêu meo meo, nước mắt đầm đìa.

Ta chỉ ăn thêm một miếng đồ ăn trong mâm, một con mèo như ta có thể nảy sinh ý đồ xấu gì cơ chứ?

Từ Bắc Vọng mừng thầm, xem ra chiêu trò dụ dỗ bằng đồ ăn ngon của hắn đã có hiệu quả.

Không uổng công hắn tự mình làm nước cốt gà, điều chế các loại gia vị. Có thể nói, Từ Bắc Vọng hắn đã dốc hết tâm huyết vì mấy món ăn này.

Rốt cục cũng có thể làm cho Lão Đại vui lòng.

“Meo ~ ”

Mèo béo lay áo bào ở chân Từ Bắc Vọng, đôi mắt linh động bốn phía, trông vô cùng đáng thương.

Từ Bắc Vọng khẽ xoay người, nhìn về phía “gốc rễ” ở phần đuôi của nó.

Mèo béo như bị điện giật, xấu hổ nằm rạp trên mặt đất.

“Ngươi là đực?”

Giọng của Từ Bắc Vọng cứng đờ.

Mèo béo lắc đầu.

“Cái?”

Từ Bắc Vọng ôn nhu hỏi.

Mèo béo gật gật đầu.

Từ Bắc Vọng ôm nó một phát, vuốt ve lông tóc liên tục, cười nói: “Chờ đến khi ta trở về từ Mê Ly Chi Vực, đảm bảo sẽ cho ngươi ăn no.”

“Meo meo...”

Mèo béo vểnh miệng cười tươi, trông nó giống hệt đứa nhóc đần độn.

Đột nhiên.

Nó giãy khỏi cái ôm của Từ Bắc Vọng, sau đó chạy đến góc tường úp mặt hối lỗi.

Một hơi thở lạnh lẽo lan tràn, nữ tử váy tím xuất hiện ở thiên điện.

“Còn chưa cút đi?”

Ngữ điệu của Đệ Ngũ Cẩm Sương hờ hững.

Từ Bắc Vọng cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí nói: “Nương nương, ngươi vừa mới nói sẽ cho ti chức một công pháp...”

Đệ Ngũ Cẩm Sương không nói một lời, hàn quang trong đôi mắt xanh bích sắc bén như lưỡi đao băng.

Từ Bắc Vọng kiên trì nói: “Đường tới Mê Ly Chi Vực khá xa xôi, ti chức sợ việc di chuyển qua lại sẽ tốn quá nhiều thời gian, nương nương có thể cho ta một bảo vật phi hành hay không?”

Lão Đại, ta đã sờ chân của ngươi, chúng ta cũng coi như có tiếp xúc da thịt, ngươi hẳn nên chịu trách nhiệm với ta.

Chuyện này vô cùng hợp lý!

(Tôi cười mệt với Từ Bắc Vọng =)))))