Nhìn chúng sư huynh sư đệ đang điên cuồng chém gϊếŧ trên chiến trường, Liễu Sương cùng Lục Du Du không chút do dự xông thẳng lên.
Đây gọi là nữ nhân cũng không thua kém gì nam nhân
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao đột nhiên lại đánh nhau với thung lũng Phi Ưng? Ai ai, Liễu sư muội, các ngươi chờ một chút!"
Ngay cả lời nói của đại sư tỷ Triệu Nhu Ngọc Nữ Phong phía sau, hai nàng cũng không để ý.
"Bây giờ phải làm sao đây?"
Lúc này một nữ đệ tử Ngọc Nữ Phong ở phía sau hỏi Triệu Nhu, nghe vậy, Triệu Nhu lại không tỏ vẻ gì, cả người sững sờ nhìn về phía một bóng người trên chiến trường.
Theo ánh mắt Triệu Nhu nhìn lại, ánh mắt một đám nữ đệ tử Ngọc Nữ Phong trong nháy mắt thay đổi, trong lòng thầm kêu một tiếng không ổn.
Đây không phải là sư huynh Triệu Chính Bình sao, hắn cũng ở trên chiến trường? Cũng đúng, thân là đại sư huynh Thần Kiếm Phong, không có đạo lý hắn không nghênh chiến.
Chỉ là nếu Triệu sư huynh đã lên, vậy đại sư tỷ...
Quả nhiên, một giây sau, trong tay Triệu Nhu đã xuất hiện một thanh trường kiếm, lắc mình một cái vọt về phía Triệu Chính Bình, gia nhập trận chiến.
Hai người Triệu Nhu và Triệu Chính Bình là thanh mai trúc mã, cùng bái nhập Đạo Nhất tông, những việc từng trải lúc còn nhỏ cũng cực kỳ giống nhau.
Sớm đã lâu ngày sinh tình, tình cảm cực kỳ thâm hậu, nếu không phải còn chưa chính thức kết làm đạo lữ, chỉ sợ đã sớm thành một cặp thần kiếm quyến lữ được người đời hâm mộ rồi.
"Bình ca, ta đến giúp ngươi."
Nhìn Triệu Nhu cũng tham gia chiến đấu, chúng đệ tử Ngọc Nữ Phong tỏ vẻ đã biết sẽ như vậy, mỗi lần liên quan đến Triệu Chính Bình, Triệu Nhu đều sẽ như vậy, hoàn toàn không có được sự bình tĩnh như ngày thường.
"Làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao nữa, đại sư tỷ đều đã lên, chẳng lẽ chúng ta còn có thể đứng nhìn à."
"Vậy thì lên?"
"Lên."
"Gϊếŧ."
Trong lúc nhất thời lại truyền đến một hồi tiếng kêu gϊếŧ, khác biệt là thanh âm lúc này đây lại mang theo sự mềm mại độc đáo của nữ tử.
Sau khi một đám nữ đệ tử Ngọc Nữ Phong gia nhập chiến trường, yêu thú bên này lại càng không có thế đánh.
Trên bầu trời, nhìn yêu thú dưới trướng bị tàn sát, trong lòng Kim Điêu Yêu Vương đang nhỏ máu, giận dữ gầm quát.
"Đáng chết, thật đáng chết!"
Tử thương thảm trọng, theo tiếng gầm giận dữ, quanh thân Kim Điêu Yêu Vương hội tụ hơn mười giọt máu, lập tức "vèo" một tiếng bay vυ"t về các hướng khác nhau.
Đây là thủ đoạn truyền âm chỉ yêu tộc mới có, huyết mạch truyền âm.
Hai con yêu thú, chỉ cần là huyết mạch tương liên, thì có thể dùng thủ đoạn như vậy để tiến hành truyền âm, dựa theo thực lực mạnh yếu, khoảng cách cũng sẽ gia tăng.
Có hiệu quả như truyền âm phù và trận pháp truyền âm của tu sĩ nhân loại.
Kim Điêu Yêu Vương đã hoàn toàn tức giận, cầu cứu với các yêu thú khác, thấy thế, Thanh Thạch căn bản không ngăn cản hắn, tùy ý ngươi gọi, hôm nay đến bao nhiêu thì gϊếŧ bấy nhiêu.
Mà Huyết Hổ Yêu Vương ở bên cạnh, nhìn thấy một màn này, trong lòng có cảm giác ngũ vị tạp trần, nhưng cũng không trách Kim Điêu Yêu Vương, dù sao thủ hạ dưới trướng của hắn bị tàn sát như thế, mặc cho ai cũng nhịn không được.
Hơn nữa cuộc chiến này lại bởi vì Hắc Hổ Yêu Vương mà phát động, hiện tại Huyết Hổ Yêu Vương cũng không có khả năng rút lui ra ngoài, cho nên chỉ có thể kiên trì.
"Hồng Tôn, đây là ngươi ép ta."
Nói xong, Huyết Hổ Yêu Vương cũng thi triển huyết mạch truyền âm, để Yêu Vương khác đến trợ giúp.
Rất giống với nội bộ nhân tộc, nội bộ yêu tộc cũng có cạnh tranh, nhưng một khi đυ.ng đến vấn đề chủng tộc, thì tất cả yêu tộc cũng sẽ nhất trí đối ngoại.
Trong lúc nhất thời, các tộc yêu thú phân bố khắp Đông Châu, sau khi nhận được tin tức, đều ào ào bạo động.
"Nhân tộc muốn mở ra đại chiến chủng tộc?"
"Do Đạo Nhất tông động thủ sao? Quả nhiên là mưu đồ đã lâu."
"Hừ, tuy nói hiện giờ Đạo Nhất tông như mặt trời ban trưa, nhưng yêu tộc ta cũng không phải mặc người chém gϊếŧ, chúng yêu nhân, theo ta tiến về phía doanh trại gần biển, cứu viện Kim Điêu Yêu Vương."
"Hổ Lĩnh chúng yêu nghe lệnh, san bằng doanh trại gần biển, cứu Hắc Hổ, cứu Huyết Hổ."
Các quần tộc yêu thú lớn sôi nổi xuất thủ. Trong lúc nhất thời, cả Đông Châu hoàn toàn sôi trào.
Trong các dãy núi lớn, trong sông, vô số yêu thú phóng lên trời, yêu khí nồng đậm bao trùm bốn phía.
Tiếng rít gào của yêu thú vang tận trời xanh, tựa như một bức tranh ngày tận thế.
Mà đối mặt nhiều yêu thú dị động như vậy, tu sĩ nhân loại tất nhiên cũng có phản ứng.
Dù sao tình huống của Đông Châu chính là như thế, gần như mỗi một tông môn tu tiên, đều chăm chú phòng bị những nơi có nhiều yêu thú tụ tập.
Là vì lo lắng những yêu thú này sẽ đột nhiên bạo động, đả thương dân chúng bình thường.
Động tác của những yêu thú này, tất nhiên không thể qua mắt được đông đảo tiên môn, một đám tiên môn rất nhanh tổ chức đệ tử ngăn cản.
"Đệ tử ngoại môn trở lên, toàn bộ xuất phát, không thể để cho đám yêu thú này bước ra khỏi núi rừng một bước."
"Ngăn cản chúng nó, nhất định không thể cho những con súc sinh này tới gần thành trì."
Đông đảo tông môn sôi nổi xuất thủ, khắp nơi trên Đông Châu, trong nhất thời các cuộc đại chiến liên tiếp phát sinh.
Cho dù là một trong tứ đại tiên tông như Lạc Hà Tông cũng bị liên lụy.
Lúc này ở trong đại điện Lạc Hà Tông, Tông Chủ đã phái đông đảo cường giả đi ngăn trở yêu tộc Viên Sơn.
Viên Sơn và Hổ Lĩnh cũng giống nhau, đều là một trong tứ đại yêu tộc của Đông Châu, thực lực rất mạnh, mà Lạc Hà Tông từ xưa cho tới nay phụ trách Viên Sơn nhất tộc, tựa như Đạo Nhất tông phụ trách Giao Long nhất tộc ở Đông Hải.
Lúc này Tông Chủ Lạc Hà tông hoàn toàn không hiểu gì hết, thật sự không có chút dự báo trước nào, Viên Sơn này lại đột nhiên xuất hiện bạo động.
Đông đảo Yêu Vương thi nhau phóng lên trời, suất lĩnh chúng yêu dưới trướng nhanh chân bước ra khỏi Viên Sơn, đột nhiên xuất hiện biến động lớn như vậy, làm cho Lạc Hà Tông không có chút phòng bị nào.
"Đám khỉ thối Viên Sơn này phát điên cái gì vậy?"
Gần đây hình như không có chuyện lớn gì phát sinh mà, Lạc Hà tông cùng Viên Sơn cũng không bộc phát xung đột lớn, mọi thứ đều rất bình thường, nhưng không biết vì cái gì, mấy con khỉ thối ở Viên Sơn này lại đột nhiên bạo động.
Trái nghĩ phải nghĩ cũng không có chút đầu mối nào, lúc này lại có người đến bẩm báo tình huống.
"Nói đi."
"Tông chủ, Viên Sơn thật sự điên rồi, bát đại Yêu Vương đồng loạt xuất thủ, đám người Lâm Trưởng Lão không chỗng đỡ nổi."
Nghe được lời này, Tông Chủ Lạc Hà Tông giật giật khóe miệng, không chết không thôi hả?
Bát đại Yêu Vương đồng loạt xuất hiện, là muốn bộc phát chiến tranh toàn diện với Lạc Hà Tông ta sao?
Chuyện này khẳng định có ẩn tình khác, chỉ là mẹ nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả.
Bên phía Lạc Hà Tông không biết, mà bên phía Thanh Vân tông, Hoàng Cực tông cũng đồng dạng cũng không biết.
Thân là tứ đại tiên tông, Thanh Vân tông cùng Hoàng Cực tông, lúc này cũng đang toàn lực ngăn trở yêu thú.
"Những con nghiệt súc này uống phải thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao?"
"Chuyện này không đúng lắm, không chỉ có chúng ta, cả Đông Châu đều loạn thành một nồi cám lợn. Hầu như tất cả quần tộc yêu thú đều bạo động. Bọn chúng muốn mở ra cuộc đại chiến nhân yêu sao?"
Trước mắt đã không phải là vấn đề của một hai tông môn, mà tất cả tông môn đều đang giao chiến cùng yêu thú.
Những yêu thú này không biết phát điên cái gì, đột nhiên lại như vậy.
Đạo Nhất tông, tại đại điện chủ phong, Tề Hùng cùng các chủ tọa Trưởng Lão, Phong Chủ, tất cả mọi người đều tụ họp một chỗ, ngồi ở trên ghế chủ tọa, sắc mặt Tề Hùng ngưng trọng nói.
"Toàn bộ Đông Châu đều đang đánh nhau, yêu tộc giống như bị điên rồi, hành động với quy mô lớn như vậy, lúc trước chúng ta không nhận được một chút tiếng gió nào, Tuyệt Ảnh, Ảnh Phong của ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng lẽ không phát hiện được chút nào sao?"
Yêu tộc làm ra động tĩnh lớn như vậy, lẽ ra là đã sớm có chuẩn bị, nhưng lúc trước bọn họ nói hoàn toàn không có một chút tin tức nào.
Thân là phong chủ Ảnh Phong, khẳng định là phải chịu trách nhiệm về việc này.
Mà đối với việc này, trên khuôn mặt cá chết của Tuyệt Ảnh, hiếm thấy lộ ra vẻ ủy khuất nói.
"Đại sư huynh, thật sự là cái gì ta cũng không biết a."