Ta Là Thất Vĩ Hồ

Ta Là Thất Vĩ Hồ - Chương 50: Trở ngại





Quản gia đi rồi, Thanh Hồn đuổi ta về phòng, đến cửa phòng, ta rốt cục nhịn không được hỏi: “Năm ngày sau không phải là đêm trăng tròn sao.”Lần trước hắn nói vào lúc trăng tròn sẽ cưới ta, hiện tại chẳng biết tại sao lại nói sớm hơn, ta thực sự nghĩ không ra, mặc dù thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, nhưng dù sao ta cũng không muốn đem vấn đề này để ở trong lòng.Hắn thản nhiên nói: “Kéo dài càng lâu, ngươi càng có khả năng rời đi.” Hắn đảo mắt nhìn ta, trong mắt cơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của ta, “Ta thật muốn hiện tại liền đem ngươi khảm vào trên linh cốt, như vậy ngươi cả đời đều không trốn thoát .”Nghe được hai chữ linh cốt, trên mặt ta ửng đỏ, hắn thật giống như lại nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi?”“Một ngàn ba trăm ba mươi bốn tuổi.”Hắn gật gật đầu: “Có thể.”Ta hiếu kỳ nói: “Cái gì có thể?”“Có thể khảm linh cốt .” Hắn thấy ta mê mang, nói ra, “Nghe nói nếu như linh sủng không đến một ngàn năm tuổi mà khảm vào linh cốt, có thể sẽ đau đến chết đi.”Ta nhìn hắn, có một tia hoảng hốt, giống như cách đây không lâu cũng đã ở nơi nào nghe qua lời nói này. Hắn thấy ta sắc mặt không tốt, cho là ta đang sợ, nhẹ giọng nói: “Hiện tại ngươi đã mãn một ngàn tuổi, không có chuyện gì.”“Trước kia hình như có người cũng đã nói như vậy với ta.” Ta lẩm bẩm nói, mới vừa nói xong, đã cảm thấy không ổn, nhìn lại hắn, thần sắc trong mắt hắn quả nhiên đã bốc lên một cỗ lệ khí, ta lập tức luống cuống, “Có lẽ là ta nhớ nhầm.”“Xem ra ta nên đem khóa linh liên của ngươi đập nát.” Hắn vừa mới nói xong, đã bắt lấy cổ tay của ta, nhìn chằm chằm khóa linh liên kia, “Ta cũng rất muốn biết ngươi rốt cuộc đã có một quá khứ như thế nào.”Ta hoảng sợ muốn rút tay về, lại bị hắn nắm chặt lấy: “Không được, Lục Mộc thúc công đã nói qua, bất luận như thế nào cũng không thể cởi bỏ. Nếu dây chuyền bị mất, ta sẽ chết.”Nghe được câu nói sau cùng, tay của hắn buông lỏng, rồi lại cực không cam long mà cúi đầu nhìn ta, đem ta ôm lên đi vào trong phòng, trực tiếp ném ta đến trên giường.Ta còn chưa kịp phản ứng, đã thấy thân thể của hắn đè lên, một nụ hôn dài, đầu lưỡi lại lão luyện duỗi tới. Ta đẩy mạnh hắn ra, lau miệng, nói: “Ngươi nhất định từng có rất nhiều nữ nhân.”Hắn sững sờ, sau đó nở nụ cười, giống như nghe được một chuyện rất buồn cười. Thật giống như ta tại thời điểm này, hỏi vấn đề này, là chuyện cực buồn cười. Ta nhịn không được đẩy hắn, nếu có thể lay chuyển được hắn, ta nhất định phải ném hắn đi ra ngoài.Hắn nằm bên cạnh ta, một hồi lâu mới khôi phục thần sắc thường ngày, nói: “Ngủ đi.”Ta trừng lớn mắt: “Ngươi ngủ ở đây?”“Đúng.” Hắn lại cầm tay ta, thanh âm cực bình tĩnh, “Ta mệt mỏi, không được quấy.”Hơi thở của ta hơi ngưng lại, người đã gần sát tường, giường mặc dù không quá lớn, nhưng hiện tại cũng cách hắn khoảng cách một thân người. Trên mặt ta đã ửng đỏ, có phần sợ hãi hắn sẽ lại áp thân tới đây, đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều của hắn mới yên lòng, nương theo ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ trút xuống, cẩn thận nhìn mặt hắn.Dưới ánh trăng chiếu sáng, mặt của hắn có vẻ rất yên tĩnh, thật yên ả. Nhìn một lúc, ta cũng vô tình ngủ thiếp đi.Buổi sáng khi tỉnh lại, mở mắt ra, phát hiện ta đã ở trong chăn , chỉ thấy Thanh Hồn đang nhìn ta. Trên mặt ta lại ửng hồng, trừng mắt nhìn: “Chào.”“Ừ.” Hắn vén chăn lên, đứng dậy sửa sang xiêm y, người đã đi hai bước lại quay đầu lại, nói, “Tướng ngủ ngươi thật khó xem.”Mặt ta nhất định là đỏ hơn. Hắn vừa mới đẩy cửa ra, ngoài cửa vốn hoàn toàn yên tĩnh lại đột nhiên nghe thấy âm thanh đồng loạt giống như tập thể hồi hồn: “Hồn đại nhân.”Ta đột nhiên không muốn bước ra cửa này một bước nào nữa.Nếm qua điểm tâm sáng, Thanh Hồn đi thư phòng. Nghĩ hắn có việc phải làm, ta không đi theo, một mình chạy đến hoa viên ngắm hoa, đánh một cái ngáp thật dài.Hắn không thể nào luôn luôn cùng ta, ta cuối cùng cũng phải tìm chút chuyện gì đó để làm. Nghĩ thế liền cầm cây kéo lên, đi tu bổ các khóm hoa, bụi cây trong hoa viên, lại xới đất cho hoa, một buổi sáng thoáng chốc liền trôi qua.Thời điểm dùng bữa trưa, quản gia đứng ở một bên cung kính nói: “Thiếu chủ, thiếu chủ phu nhân, thiệp cưới đã đưa vào hoàng cung, cùng với trong tay các vị đại thần. Có vài vị bằng hữu ở khá xa, còn phải qua hai ngày nữa mới có thể đưa đến.”Thanh Hồn gật gật đầu: “Vất vả cho ngươi rồi.”Quản gia không hề nói lời nào khách sáo. Chắc hẳn hắn làm ở chỗ này đã lâu, biết rõ Thanh Hồn không thích hàn huyên, liền lui xuống.“Buổi chiều còn bận nữa không?” Ta để đũa xuống, ăn đã cảm thấy thỏa mãn.Thanh Hồn còn chưa trả lời, đã thấy ngoài cửa một người vội vã đi vào, ta ngước cổ nhìn lên, là Hoàng Tân. Vóc dáng hắn cao như vậy, nhìn lâu đến cổ ta đều mỏi.“Đại nhân.” Hoàng Tân thở dốc, thanh âm cũng thực gấp, “Ngài muốn kết hôn với linh sủng Nam Hải?”“Ừ.” Thanh Hồn nhàn nhạt đáp một câu, cũng đã buông xuống bát đũa, “Đi ra ngoài nói.”“Đại nhân.” Hoàng Tân tựa hồ thấy được ta, trong mắt lại tràn đầy sát ý, làm ta hơi lạnh sống lưng, “Nếu để cho người Thần giới biết ngài cưới người Tứ hải, nhất định sẽ cho là chúng ta có ý khai chiến, đến lúc đó chúng ta sẽ bị bức trở thành phái chủ chiến. Đại nhân chớ quên nguyện vọng của Hồn Yêu đại nhân!”“Ta nói rồi, đi ra ngoài nói.”Thanh âm của Thanh Hồn tràn đầy khắc nghiệt, ta dĩ nhiên đã sáng tỏ, thấy hắn tức giận liền giữ chặt cánh tay hắn: “Không nên tức giận, hắn nói có đạo lý, cũng là vì tốt cho ngươi.”Thanh Hồn cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm ta nói: “Có đạo lý? Ngươi cũng cho rằng có đạo lý, vậy là ngươi muốn đi, không muốn thành hôn?”Ta bị hắn làm tức giận đến không nhẹ, cũng tổn thương sâu sắc, rất muốn phất tay rời đi, đúng là ta biết rõ lời hắn nói làm tổn thương người khác, nhưng cách hắn nghĩ so với trong tưởng tượng của ta thì cách xa nhiều lắm. Trước đây tại sao ta lại không nghĩ tới vấn đề này, nếu như hắn cưới ta, chính là vi phạm sự trừng phạt năm đó Thần giới đưa ra đối với bọn họ, trọn đời không được xuất hiện ở Tứ hải cùng Thần giới. Hiện tại hắn lại muốn kết hôn với người Tứ hải, vậy thì kết quả xấu nhất chính là làm cho người Thần giới biết rõ, sau đó khai chiến.Đúng như lời Hoàng Tân nói, hắn sẽ bị bức biến thành người phái chủ chiến.Thanh Hồn yên lặng một hồi, nói: “Chỉ cần Nam Hải vương giữ bí mật việc này, sẽ không có ai biết .”“Đại nhân.” Trong giọng nói của Hoàng Tân giống như mang đầy chua xót, “Việc này nguy hiểm không thể nói hết. Dù cho Nam Hải vương không nói, người bên phía Tố Ẩn cũng sẽ không giúp ngài giữ kín điều bí mật này, bọn họ sẽ đem tin tức tung đến Tứ hải, người của Tinh tú sảnh có thể làm bộ như không biết, không báo cho Thần giới sao?”Thanh Hồn sắc mặt đột nhiên rất đáng sợ, nếu như không phải là ta đang cầm lấy cánh tay của hắn, hắn rất có thể sẽ đi qua đem một chưởng đập nát Hoàng Tân: “Vậy ý của ngươi là để cho ta thu hồi tất cả thiệp cưới, sau đó ngoan ngoãn đem nàng ném vào Nam Hải, trọn đời không gặp không cưới?”Hoàng Tân gật gật đầu, trên mặt không có chút thần sắc sợ hãi nào: “Đúng vậy.”“Cút!” Thanh Hồn cả giận nói, người đã bước về phía trước một bước, ta liều chết giữ chặt hắn, mặc dù hiện trong lòng ta cũng rất khổ sở, nhưng ta không thể nhìn hắn động thủ, lời Hoàng Tân nói tuy là bất lợi với ta, nhưng lại là thật tâm muốn tốt cho Thanh Hồn.Hoàng Tân đi rồi, Thanh Hồn vẻ mặt âm trầm không nói một lời mà đi tới thư phòng, đem ta nhốt ở ngoài cửa. Ta tay chân luống cuống đứng ở ngoài cửa lạnh như băng, không biết hắn rốt cuộc sẽ làm như thế nào.Hắn nếu như muốn cho ta trở về Nam Hải, ta sẽ khổ sở. Nhưng nếu như hắn để cho ta tiếp tục ở lại nơi này, ta cũng sẽ bởi vì suốt ngày lo lắng mà không vui. Nghĩ tới đây, lòng ta cũng thật mâu thuẫn.Mãi cho đến chạng vạng hắn vẫn không đi ra, trong lòng ta trống trải, ngồi trong sân nhìn ánh chiều tà màu cam, có một chút hoảng hốt.Bên tai truyền đến tiếng bước chân bình tĩnh đứng ở bên cạnh ta, ta ngẩng đầu nhìn lên, là quản gia. Ta hơi sửng sốt một chút, không biết hắn tới làm gì.Quản gia là một ông già, lúc nào cũng nói năng thận trọng, hắn thấy ta chú ý tới hắn mới mở miệng nói chuyện: “Thiệp cưới ta vẫn chưa phát, Hoàng Tân đại nhân cũng là ta thông báo.”Ta nhìn hắn đầy bất ngờ, không biết vì sao hắn phải lừa gạt Thanh Hồn.Hắn lại tiếp tục nói: “Thiếu chủ sẽ không cưới ngươi, cũng không thể cưới ngươi.”Lòng của ta loạn thành một đoàn, lặng yên hỏi: “Là vì Hoàng Tân nói những lời kia sao?”“Đúng.” Quản gia nhìn chằm chằm ta, “Đây chỉ là một trong những nguyên nhân, nhưng nếu như Thiếu chủ kiên trì, mặc dù người Thần giới biết rõ cũng sẽ không nhúng tay, bọn họ đã quen cuộc sống an ổn, sẽ không dễ dàng khai chiến.”Ta không khỏi đánh giá hắn thật cẩn thận, quản gia đã là một ông lão bảy mươi, lúc này trong mắt thần thái vẫn rất sáng ngời.“Hồn Yêu đại nhân biết rõ điểm này nên cũng không tận lực tránh đi người Thần giới, cũng thường xuyên đến Tứ hải. Ngài thích Tứ hải, không muốn phá hủy nó, bởi vậy lúc sinh thời vẫn luôn cực lực phản chiến.” Thanh âm của quản gia đột nhiên lạnh xuống, “Ngài ấy vốn không nên mất sớm như thế, nguyên bản ngài còn có thể sống thêm hơn một ngàn năm nữa.”Trong lòng ta mơ hồ cảm thấy không thích hợp, hỏi: “Vậy tại sao…”“Bởi vì ngươi.” Quản gia mắt lạnh nhìn ta, thấy ta mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, lại ngửa đầu nở nụ cười, “Thật tốt cho con hồ ly nhà ngươi, đại nhân vì ngươi làm nhiều như vậy, ngay cả tính mạng cũng đánh mất, mà ngươi lại quên đi toàn bộ, an tâm sống đến bây giờ. Bây giờ còn đến dây dưa với Thiếu chủ, đại nhân đến cuối cùng thiếu nợ ngươi cái gì?”Ta đã hoảng loạn lên, không biết hắn nói cái gì, đưa tay bắt lấy ống tay áo của hắn, run giọng nói: “Ngươi nói cho ta biết, trước kia đã xảy ra chuyện gì, ta không nhớ rõ, ta không nhớ rõ.”Hắn hất mạnh tay áo, trọng tâm của ta không vững, người đã té lăn trên đất. Hắn lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi không nhân lúc này rời đi, bây giờ ta sẽ đi nói ngay cho Thiếu chủ biết ngươi là kẻ thù giết cha của hắn, đến lúc đó động thủ giết ngươi chính là Thiếu chủ mà không phải ta.” Hắn kích động nói xong, đã nhịn không được ho khan, một hồi lâu mới ném cho ta một viên dược hoàn, lại nói, “Ăn cái này xong, ngươi trở lại Tứ hải, Thiếu chủ vĩnh viễn cũng không tìm được khí tức của ngươi.”Ta sững sờ ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm viên thuốc trên mặt đất, đưa tay cầm lấy, tay đã không nhịn được run rẩy. Ta nhìn khóa linh liên trên tay trái, tim lại đau. Mất thật lớn khí lực mới đứng lên được, dưới chân mặc dù mất đi tri giác, nhưng mà chạy cũng không chậm.Đẩy cửa đi vào, Thanh Hồn cũng vừa ra khỏi cửa, thấy ta liền ngẩn người, rất nhanh lại khôi phục, nói: “Mặc kệ kết quả sẽ như thế nào, ta vẫn sẽ cưới ngươi. Lời nói của Hoàng Tân không cần để ý.”“Giúp ta tìm biện pháp cởi bỏ khóa linh liên.” Ta nhìn chằm chằm hắn, vừa rồi hắn nói gì ta cũng không kịp ngẫm nghĩ nữa, “Ta muốn khôi phục trí nhớ.”Hắn hơi run một chút, lặng yên hỏi: “Vì sao đột nhiên lại muốn khôi phục?”Ta nhịn không được toàn thân run lên, dựa theo tính tình của hắn, nếu như nói là ta hại chết phụ thân hắn, hắn có thể lập tức giết chết ta hay không. Chẳng qua chỉ lặng yên trong nháy mắt, cực lực áp chế một loại dũng khí xúc động muốn nói cho hắn biết. Đang nghĩ ngợi, người đã bị hắn ôm vào trong ngực, chỉ nghe hắn thấp giọng nói: “Xin lỗi.”Trong lòng ta lập tức đau đớn không thôi, nước mắt đã tràn mi ra, ngập ngừng nói: “Xin lỗi.”