Ta Là Thất Vĩ Hồ

Ta Là Thất Vĩ Hồ - Chương 48: Mâu thuẫn





Chúng ta ngồi im một hồi, thân thể hắn đã bị hư hóa đến trên cánh tay. Hắn rốt cục mở miệng nói: “Ta đã không thể nào chạy đi, ngươi muốn cùng chết với người không liên quan là ta sao?”“Ừ.” Ta kiên định gật đầu, nhìn hắn, không chút nào né tránh ánh mắt của hắn.Hắn cười lạnh một tiếng, muốn đẩy ta ra, nhưng tay hắn lại trực tiếp xuyên qua thân thể của ta, căn bản không thể chạm vào ta, hắn khẽ sửng sốt một chút, mới lên tiếng: “Biến, đừng để cho ta nhìn thấy ngươi.”Ta nhìn chằm chằm ánh mắt của hắn: “Có người cùng ngươi chết ngươi còn ghét bỏ, ngươi mới đúng là tên hỗn đản (vô lại).”Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, thật giống như thở dài một tiếng, lại nói: “Ngươi lưu lại, chỉ là biến thành du hồn một cách vô ích, ngươi đừng quên, ngươi còn có thân nhân cùng bằng hữu của mình.”Lòng ta nhất thời lại đau xót, có lẽ ta thật sự quá ích kỷ, luôn nghĩ tới bản thân mình như thế nào, lại chưa từng nghĩ tới, hoặc là không muốn nghĩ tới, người còn sống sẽ bởi vì ta chết đi mà thương tâm. Hốc mắt hơi ẩm ướt, nhưng ta vẫn cười cười: “Nếu để cho ngươi một mình chết ở chỗ này, ta sẽ khổ sở .”Ta cười, trong nháy mắt một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, trong lòng đã nhịn không được kích động, thanh âm đều có chút run rẩy: “Thanh Hồn.”Thật giống như đây là lần đầu tiên ta gọi hắn như vậy, cảm giác có chút kỳ quái, hắn bỗng dưng mở mắt ra, thanh âm lại không mặn không nhạt: “Hả?”“Ta đem linh thú đan cho ngươi.” Mặt của ta đã hưng phấn đến có chút ửng đỏ, “Linh thú đan nguyên vẹn có thể giúp ngươi hấp thu linh khí, như vậy ngươi sẽ không phải chết.”Hắn nhìn ta một cái, tựa như nhìn một người ngu ngốc: “Linh thú đan ở trong thân thể ta, ngươi chết, ta cũng sẽ chết.”“Nhưng mà sau khi ngươi hấp thu được linh khí, cũng có thể đi tìm miệng giếng, ít nhất ngươi có thể cảm giác được miệng giếng ở nơi nào.”Hắn vẫn như cũ là vẻ mặt cùng ánh mắt kia: “Ngươi nếu như lại đem linh thú đan cho cùng một người, thì cả đời này sẽ không thể lấy lại nó. Nói cách khác, ngươi sẽ trở thành một con linh sủng chỉ có thể dựa vào việc hấp thu linh khí ánh trăng, phỏng chừng ngươi về sau sẽ không thể tìm được chủ nhân, cả đời lo lắng hãi hùng.”Ta lắc lắc đầu: “Ta không có ý nghĩ muốn tìm chủ nhân, hơn nữa đây là phương pháp duy nhất có thể cứu chúng ta lúc này. Trên người ta linh khí dư thừa, có thể chống đỡ vài ngày, huống chi còn có nguyệt quang thạch, có thể kiên trì được năm ngày, trong năm ngày này, chỉ cần tìm được miệng giếng là ổn rồi.”Hắn trầm tư một lát, nói ra: “Ta không bảo đảm có thể tìm được miệng giếng trong vòng năm ngày.”Ta thở dài: “Vậy chúng ta đành phải biến thành du hồn, mỗi ngày ở chỗ này mắt to trừng mắt nhỏ.” Thấy hắn vẫn hé ra bộ mặt lạnh lùng, biết hắn còn đang lo lắng.Đột nhiên ánh mắt của hắn nhìn lại đây, nhìn chằm chằm đôi mắt của ta, cơ hồ có thể thông qua mắt hắn nhìn thấy khuôn mặt của ta, ta đỏ mặt lên, hỏi: “Làm cái gì?”“Nếu như có thể chạy khỏi nơi này, ta cưới ngươi làm vợ.”Hắn một câu nói xong, ta đã nhịn không được trợn to hai mắt, không đợi Vạn Tượng chi sâm này đem ta biến thành du hồn, hiện tại đã cả kinh đến nỗi hồn bay phách tán rồi. Trên mặt ta nóng hổi, thấy hắn không có một chút ý tứ đùa giỡn, có chút không biết làm sao, thật lâu sau, đã không tự giác gật gật đầu, trên mặt thẹn thùng đỏ rực.Hắn bỗng dưng cười một tiếng, không phải là cười lạnh, cũng không phải là loại cười trào phúng, mà là một loại ý cười sủng nịch. Ta nhìn thấy có chút ngây người, hắn cười rộ lên, so với khi hắn hé ra gương mặt lạnh lùng thì thật dễ nhìn. Ta khẽ vươn vai, hắn cũng cúi người xuống, đôi môi khẽ đụng vào nhau trong nháy mắt, có chút hơi lạnh, tim cũng nhảy dồn dập.Nếu không phải cảm giác được thân thể hắn đang hư hóa, ta cơ hồ đã quên việc đem linh thú đan cho hắn, trong lòng thầm đọc chú thuật, linh thú đan từ trong miệng ta, rơi vào miệng của hắn, hắn do dự một chút, nuốt xuống.Bên hông một đôi tay quấn tới, ta biết rõ hắn đã khôi phục linh khí, bây giờ ta ngược lại nguy hiểm hơn một chút. Chỉ là một lát, hắn đã buông ra, đem nguyệt quang thạch lại lần nữa treo ở cổ ta, lôi kéo tay của ta, nói: “Đi thôi.”Trên tay truyền đến độ ấm làm cho ta nhất thời an tâm, nhẹ gật đầu: “Ừ.”Ta vẫn luôn không hiểu rõ được tình cảm nam nữ ở Bắc Hải, thậm chí còn làm cho ta cảm thấy rất hoang mang, nhưng hiện tại ta tựa hồ đã hiểu được. Sống chết đối với ta mà nói không phải là chuyện trọng yếu nhất, quan trọng là cùng ai cùng nhau sống, cùng ai cùng nhau chết.Vạn Tượng chi sâm quả nhiên không phải là dễ dàng tìm được như vậy, bấm đốt ngón tay tính thời gian, đã qua ba ngày. Hai ngày nay đi đường đã có chút không xong, linh khí đã tiêu hao nhanh hơn so với trong tưởng tượng của ta. May mà ở chỗ này không có cảm giác đói khát, chỉ là khi linh khí khuếch tán thì cảm thấy mệt mỏi.Lại qua một ngày, vẫn như cũ không nhìn thấy miệng giếng.Ta nằm ở trên lưng Thanh Hồn, ngây ngây ngô ngô, lại không ngủ được, cũng không buồn ngủ, hiện tại ngay cả nói chuyện cũng rất lao lực.“Thất vĩ hồ ly, ngươi vào bằng cách nào?”“Từ trên tường nhảy vào.”Ta cùng Thanh Hồn không hẹn mà cùng hướng bên kia nhìn lại, đó là nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hắn vẫn là bộ dáng tràn đầy sát khí. Ta cười nhẹ, oán thanh nói: “Ta còn nhớ rõ khi đó mặt ta gần như bị ngươi bóp nát.”Bởi vì không có khí lực để nói chuyện, nên thanh âm rất nhỏ, rõ ràng là ngữ khí oán giận, nghe vào lại giống như đang làm nũng.Thanh Hồn cười nhạt một tiếng, không nói gì thêm, đột nhiên dừng bước, ta mơ hồ nhận ra điều gì, ngưng thở vì sợ quấy nhiễu hắn, hắn vừa động, ta đã ôm chặt hắn, sợ ta từ trên lưng hắn rớt xuống làm bỏ lỡ thời cơ.Tốc độ của hắn rất nhanh, so với lần trước thì lần này linh khí càng mạnh, vây quanh người hắn, ngay cả ta đều cảm giác được một cỗ khí tràng mãnh liệt.Tiếng gió gào thét qua bên tai, ta ngay cả ánh mắt đều không mở ra được, mặt cũng cảm thấy lạnh, chui đầu vào sau lưng của hắn, không hề nhúc nhích.Cho đến khi cảm giác được hắn tung người nhảy lên, ta mới mở mắt ra, chỉ thấy bạch quang kia còn sáng ngời, thân thể của chúng ta đi vào, đã có thể cảm giác được Thanh Hồn thở phào nhẹ nhõm, ta cũng vậy thở dài một hơi. Thẳng đến trên người một tia dương quang ấm áp chiếu lên, ta đây mới yên tâm hôn mê bất tỉnh.Ta làm một giấc mộng rất dài, trong mộng lại xuất hiện rất nhiều người, còn có Bạch y nhân kia. Ta luôn luôn kêu hắn, hắn lại không quay đầu lại.Từ trong mộng tỉnh lại, ánh vào trong mắt chính là một mảnh màu trắng, ta kinh hãi, còn tưởng rằng lại trở về Vạn Tượng chi sâm, ngồi bật dậy, mới phát hiện thì ra là cái màn giường. Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhìn chung quanh, là gian phòng trước kia ta ở, nhưng Thanh Hồn không có ở đây, trong lòng có chút mất mát.Ta xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy ánh trăng tròn, tâm tình nhất thời thật tốt. Hít sâu hai cái, lại khoan khoái co giãn thắt lưng, lúc này mới phát hiện vài tỳ nữ đang đứng bên cạnh ta. Các nàng hướng về phía ta vấn an, sau đó đem khay điểm tâm trong tay đặt vào trong phòng.Ta sờ sờ bụng, không cảm thấy đói, suy nghĩ một chút liền đi đến thư phòng.Thư phòng không đốt đèn, bên trong cũng không có hơi thở của Thanh Hồn, ta lại đi đến trước cửa phòng hắn, cũng không thấy hắn. Lúc này hắn lại đi đâu? Ta thong thả bước đến tiền viện, ngồi ở trên thềm đá ngẩn người.Đêm càng khuya, bọn hạ nhân cũng đã trở về nghỉ ngơi, chỉ còn lại một ít hộ vệ đi lại xung quanh, thấy ta thì chỉ vấn an, cũng không để ý tới. Ánh trăng đã ngả về tây, vẫn chưa nghe được tiếng bước chân của hắn, ta bị cảm giác buồn ngủ vây lấy, ngáp một cái thật dài, ôm chân, cơ hồ muốn ngủ thiếp đi.Trong mơ hồ có người vuốt đầu của ta, trong mông lung mở mắt ra liền thấy Thanh Hồn lạnh mặt, ta đứng dậy, dụi dụi con mắt, nói: “Mới từ Vạn Tượng chi sâm đi ra, ngươi lại vội chạy loạn .”Trên mặt hắn vừa động, trong mắt lại không có thần sắc gì: “Ngươi không hỏi ta đi nơi nào?”Ta mắt sáng ngời: “Ngươi chịu nói sao?”“Không chịu.”Ta bĩu môi: “Vậy ta liền không hỏi.”Hắn tựa hồ cười cười, cầm tay của ta nói rằng: “Đi ngủ đi.”Ta gật gật đầu, thấy trên mặt hắn có vẻ mệt mỏi nên không nhiều lời. Mới vừa thoát hiểm liền xuất môn muộn như vậy mới trở về, tự nhiên không có khả năng là đi vào vương cung, ta bị người đẩy vào Vạn Tượng chi sâm, rất có thể là đối phương biết rõ ta cùng Thanh Hồn số mệnh tương liên, bởi vậy mới ra tay với ta.Ta chết đi, Thanh Hồn sẽ chết. Hiện tại muốn hắn chết nhất có lẽ chính là phái chủ chiến, cũng có thể là Tố Ẩn, nhưng nếu như hắn muốn giết người của phái phản chiến thì đã sớm động thủ đối với Hồn Yêu, cũng không cần chờ tới bây giờ.Ta đối với người nơi này cùng các loại quan hệ phức tạp cũng không rõ ràng lắm, cũng chỉ có thể đoán được những thứ này, Thanh Hồn hiện tại nhất định đã điều tra chuyện này, có lẽ không bao lâu nữa sẽ biết chân tướng.Ta đi hai bước, hắn mở miệng nói: “Ngày trăng tròn tháng sau chúng ta sẽ thành thân.”“Sao?” Ta sửng sốt, thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này, lúc ấy còn tưởng rằng hắn chỉ là một phút xúc động.“Ngày mai ta sẽ bắt đầu sai người chuẩn bị, chuẩn bị tốt xong cũng gần đến ngày trăng tròn .”Ta đỏ mặt lên, thấy hắn không nói tiếp, nhịn không được hỏi: “Không cần nói tiếng nào với người nhà của ta sao?”Thanh Hồn lườm ta một cái: “Là ngươi thành thân hay là người nhà của ngươi thành thân?” Hắn ngừng một chút, lại nói, “Ngươi chẳng lẽ không biết linh sủng các ngươi chỉ nhận thức một vị thần, đối với Minh La giới là tránh đề cập tới hay sao? Ngươi nói cho bọn họ biết, là định muốn ta giết toàn bộ bọn họ để dẫn ngươi đi, hay là muốn ta đưa ngươi trở về rồi không bao giờ gặp nữa?”Ta nghe hắn nói vậy, bị hắn làm tức giận không nhẹ, nói: “Cha mẹ ta sinh ra ta nuôi dưỡng ta, chỉ là nói cho bọn họ biết hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn .”Hắn hừ lạnh một tiếng, thanh âm lại nhịn không được trở nên trào phúng: “Ngươi rốt cuộc có nghe ta nói hay không? Linh sủng các ngươi, sẽ không chấp nhận vị thần Minh La giới, càng sẽ không gả ngươi cho thần Minh La giới, nếu như ngươi tiết lộ một chút chuyện của chúng ta, kết quả chỉ càng tệ hơn.”“Vậy sau khi ta gả cho ngươi, cả đời cũng không thể về nhà?” Ta trừng lớn mắt, trong lòng đã có chút thương tâm.Hắn bỗng dưng nhìn chằm chằm ta, trong mắt dĩ nhiên có tức giận: “Nơi này chính là nhà của ngươi, gả cho ta, hãy cùng các linh sủng khác đoạn tuyệt quan hệ.”Ta không biết phải nói gì, quan hệ giữa tứ hải cùng Minh La giới ta không phải là không rõ, chỉ là không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng đến mức này. Nghĩ đến tứ hải, lại nghe ngữ khí ngang ngược của hắn, đã có chút ít không tiếp nhận được: “Ta làm không được.”Thanh Hồn đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ta thật là một kẻ ngu ngốc, thế nhưng lại nghĩ đến việc cưới một con linh sủng làm thê tử.”Mũi của ta đau xót, đã tránh ra tay của hắn: “Ngươi nếu như hối hận, hiện tại liền đưa ta trở về đi. Trong lòng ta, linh sủng chúng ta tuyệt đối không kém thần các ngươi một chút nào, ngươi rốt cuộc muốn chán ghét chúng ta đến khi nào? Chúng ta từ nhỏ liền chỉ biết có thiên thần, điều này có thể trách chúng ta sao?”“Chẳng lẽ trách chúng ta?”Ta cắn môi, đã nghe thấy được một chút mùi máu tươi, cố nén không tiếp tục cãi nhau hắn, hiện tại cho dù ta nói gì hắn cũng sẽ không nghe. Ta quay đầu đi chỗ khác, tim đau đến không thở được.“Ngươi nếu đi trở về rất có thể sẽ không còn trở lại được nữa.” Hắn xoay người ta lại, cúi đầu nhìn ta, thanh âm đã giảm thấp xuống, “Mặc dù Minh La giới cũng không sợ hãi Thần giới, nhưng nếu để cho bọn họ biết chuyện thì đối với gia tộc của ngươi sẽ bất lợi. Ngươi cả đời ở tại nơi này, không có liên quan gì với gia tộc mới là tốt nhất.”Ta nén lệ nhìn hắn, chẳng biết tại sao lại biến thành như vậy. Ta vừa mới trở lại Nam Hải, không ngờ đã phải ra đi, hơn nữa còn là cả đời. Trong lòng ta không khỏi tự hỏi mình, làm như vậy có đáng không. Vì một người bất quá chỉ mới biết nhau một tháng mà phải từ bỏ tất cả người thân của ta.Sự do dự trong mắt ta không tránh thoát khỏi ánh mắt của hắn, thấy hắn sắc mặt biến hóa, lòng của ta lại khẩn trương lên, sợ hắn lại dùng lời nói tệ hại trách cứ ta. Hắn giống như cực lực áp chế tức giận, đưa tay ôm ta vào trong ngực, nói: “Không cần phải nghĩ quá nhiều, an tâm làm thê tử của ta.”