Ta Là Thất Vĩ Hồ

Ta Là Thất Vĩ Hồ - Chương 20: Nỗi buồn ly biệt





Buổi sáng khi tỉnh lại, vết thương trên lưng ta đã tốt lên rất nhiều. Thanh Yên không ở trong phòng. Ta nằm lỳ ở trên giường nhìn xem gian phòng đầy ánh sáng, bố trí đơn giản nhưng lại có cảm giác thật ấm áp. Tối hôm qua mặc dù trên lưng mang tổn thương (có vết thương), nhưng giấc ngủ lại rất an ổn.Ta bò dậy, vểnh tai nghe ngóng, bên ngoài không có ai, lúc này bọn họ đều phải ở tiền viện. Ta đến bên bàn lưu lại cho Thanh Yên mật ngữ nguyền rủa rồi từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Sau khi rời khỏi đây mới phát hiện cótường linh lực, suy nghĩ một chút, tay trái mở ra, dùng một chưởng mở ra lối đi tới Minh La .Hồn yêu không có nói cho ta biết trong tay trái là cái gì, về sau t hỏi địa tinh chỉ biết đó gọi là linh la ấn.Từ Lưỡng Nghi quán đi ra, nhìn bầu trời xanh thẳm, gió nhẹ lướt qua, rất thoải mái, ta hướng nhà Hồng Sa từ từ đi tới. Ta không muốn trở về cái nhà lạnh băng kia, nếu như bọn họ nổi giận đem ta đuổi ra Hồ tộc, ta lại còn vui vẻ hơn chút ít.Hồng Sa không biết chuyện phát sinh tối hôm qua, thấy ta sắc mặt có chút tái nhợt, hỏi ta phát sinh chuyện gì, ta tùy tiện viện cớ bỏ qua.Nếu như ta chạy đến Đông Hải, không biết trong tộc có thể hay không tìm người đem ta bắt trở về. Từ từ suy nghĩ lại, nếu như ta cứ như vậy bỏ đi, lần sau muốn rồi trở về, sẽ khó khăn. Ta không phải là không bỏ được Hồ tộc, mà là không bỏ được Hồng Sa cùng Thanh Yên.Ta mới vừa thở dài, đã thấy Hồng Sa có vẻ mặt lo lắng nhìn ta: “Tiểu Thất, ngươi lại cùng người trong nhà cãi nhau?”Ta biết rõ không thể gạt được nàng, ta thật sự là không thể che dấu tâm tình của mình, thời điểm này cười so với khóc còn khó coi hơn, nàng lại có thể không nhìn không ra sao, ta gật gật đầu, không nói gì.Hồng Sa đã mang một cái ghế ngồi ở bên cạnh ta, nắm tay của ta: “vế thương thế nào?”“Đã tốt lắm.” Ta cười cười, “Đêm nay có thể sẽ hoàn toàn khôi phục, không cần phải lo lắng.”Hồng Sa mắt đã đỏ lên, lặng yên nói ra: “Có thể nói cùng phụ thân ngươi, ra bên ngoài ở?”“Hắn sẽ không đồng ý, Hồ tộc mọi người đều ở cùng một chỗ, sẽ không để cho ta ở bên ngoài . Trừ phi là ta trở thành linh sủng hoặc là lập gia đình.” Lòng của ta khẽ đau, còn phải đợi một trăm sáu mươi sáu năm đến khi ta một ngàn tuổi, ta thật mong cho Thanh Yên sẽ dẫn ta đi, nhưng hắn cẩn thận như vậy, tuyệt sẽ không làm như vậy.Màn đêm vừa buông xuống, Thanh Yên đã tới rồi. Khi hắn đi vào, ta còn ở trên ghế dây mây ngủ. Trong sương mù, ta nghe thấy tiếng bước chân của hắn, lập tức liền từ trong mộng đã tỉnh, nhưng không có mở mắt ra, tiếp tục giả vờ ngủ. Cho dù hắn không nói, ta cũng biết là hắn tới gọi ta về nhà . Ta hiện tại thực không muốn trở về nơi đó nữa, dù là ở lại nhà Hồng Sa thêm một ngày cũng tốt.Thanh Yên cùng Hồng Sa đều không nói gì, lẳng lặng ngồi ở một bên. Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục nghe thấy thanh âm hắn đi tới, nhẹ nhàng lắc lắc gọi ta: “Tiểu Thất.”Ta chậm rãi mở mắt ra, nhưng không có lên tiếng, cũng không có nhìn hắn.Hắn nói : “Ta đưa ngươi trở về.”Ta mím môi, không để ý tới hắn. Hắn có thể hiểu ta tâm tình bây giờ , nhưng là ta cũng biết hắn tuyệt sẽ không để cho ta ở bên ngoài. Bởi vì chúng ta đều hiểu rõ ràng, ta trốn đi càng lâu, chuyện lại càng khó giải quyết.Thanh Yên thấy ta không có động tĩnh, cúi người muốn ôm ta lên, ta thật giống như đụng phải quỷ, vội đẩy hắn ra, nhảy xuống ghế dây mây chạy ra ngoài cửa. Bất chấp Hồng Sa kêu lên sợ hãi, ta cũng không quay đầu lại, chạy nhanh vào trong rừng rậm.Ta chạy trốn, chỉ nghe thấy gió táp qua tai, Thanh Yên hơi thở dần dần đến gần, nhiều lần nghe thấy xiêm y của hắn đập vào trong gió, ta vẫn nhịn được ý muốn ngừng lại. Vào buổi tối, Thanh Yên không thể nhìn rõ mọi thứ như ta, hơn nữa ta còn chạy thục mạng, hơi thở của hắn đuổi theo cũng càng ngày càng nặng.Nguyệt nha nhi (Trăng- vì nghe dễ thg hơn J) đã lên cao, ánh trăng nghiêng rơi vãi trên mặt đất, từ trong những kẽ lá chiếu xuống mặt đất, dọc theo đường đi,những sinh linh tắm trăng đều bị ta hù dọa, chạy tán loạn bốn phía.Ta chạy trốn quá mau, dưới chân không biết đạp phải vật gì đó, cả thân thể bổ nhào về phía trước, lăn thành nhiều vòng mới ngừng lại được, mơ hồ ngửi thấy được mùi máu của mình. Ta vừa muốn đứng dậy, nhưng Thanh Yên đã đến trước mặt, đem ta kéo vào trong ngực của hắn, ta ngẩn người một cái, nhưng không có thoát ra.“Ta không về, ta không về.” Ta liều mạng giãy giụa trong ngực hắn, nhưng thế nào cũng không thoát được.Thanh Yên bị ta giãy đến sắc mặt trắng bệch, lại chịu đựng không kêu đau, nhẹ nói nói: “Ta hiểu rõ, nhưng là ngươi không thể cứ như vậy mà trốn tránh, ngoan ngoãn, theo ta trở về giải thích một chút sẽ không có chuyện gì.”Nghe lời hắn nói như thế, ta không khỏi cười lạnh một tiếng: “Giải thích? Ta muốn giải thích cái gì? Ta chẳng qua là tặng đồ cho mẹ của mình, liền phải chịu những trận đòn hiểm, chẳng lẽ là ta phải giải thích ?”Thanh Yên thấy tâm tình ta không ổn định, cũng không nhiều lời, ta cũng vậy không giãy dụa nữa, lẳng lặng vùi ở trong ngực hắn. Ta nhìn ra trong mắt của hắn là mệt mỏi, trong lòng đã có chút ít chua xót. Một trăm năm trước, hắn chưa từng có loại thần sắc này. Cho dù ta thật sự đến một ngàn tuổi, người trong tộc sẽ để ta đi sao? Thần quan trong Lưỡng Nghi quán sẽ không cười nhạo hắn sao? Chỉ mới muốn trở thành linh sủng của hắn, liền bị người khác đùa cợt, nếu như thành thê tử hắn thật, cũng không biết hắn sẽ bị nói thành bộ dạng gì.Ta quả nhiên là thất vĩ hồ gieo họa cho người khác sao? Nếu như ly khai Thanh Yên, vậy ta có thể yên tâm đi đến Đông Hải hoặc là Tây Hải, về sau sẽ cũng không trở lại. Hơn nữa, Thanh Yên cũng sẽ không lại bị thần quan khác cười nhạo. Ta ly khai, Hồng Sa có thể không hề nhớ thương mà đến Đông Hải tìm Mai Tâm cung chủ.Mọi việc hết thảy tựa hồ đều rất tốt đẹp, sau khi rời đi Nam Hải, ta rốt cuộc không cần nhìn thấy người trong Hồ tộc và sẽ không còn bị đánh.“Thanh Yên.”“Ừ, ta ở đây.”Ta nghẹn ngào một hồi lâu, mới rốt cục mở miệng nói ra: “Chúng ta, tách ra đi.”Thanh Yên chấn động, không thể tin nhìn ta, thật lâu mới lên tiếng: “Ngươi đã mệt mỏi, trước tiên nghỉ ngơi một chút.”“Ta rất thanh tỉnh” Ta cố chấp nói, “Ta muốn đi Tây Hải, về sau không trở lại nữa.”“Ngươi như vậy rời nhà mà trốn đi, khi bị bắt trở về, sẽ xử phạt nặng hơn.” Thanh Yên giống như sợ ta lại chạy trốn, không tự giác đem ta ôm càng chặt hơn, “Ngươi biết trong Tinh Tú sảnh có để hộp mệnh chứa lông của ngươi, vô luận ngươi trốn tới chỗ nào, chỉ cần vu nữ vừa đọc nguyền rủa, cũng biết ngươi ở chỗ nào, người trong tộc tìm được ngươi là chuyện rất dễ dàng.” Giờ ta mới biết thì ra cái hộp gỗ kia có loại tác dụng này, nhưng là hiện tại ta chỉ muốn đi, chuyện sau này ta tuyệt không muốn nghĩ tới.Thanh Yên thấy ta im lặng không lên tiếng, tiếp tục nói: “Nghe lời của ta, trở về cùng ta xin lỗi phụ thân ngươi, ta…”“Ta làm đúng.” Ta không nhịn được kích động, “Ta sẽ không về.” Ta duỗi thẳng tay đẩy ra hắn, lại bất động không thể đẩy, “Ta có thể trở về, nhưng là muốn ngươi ngày mai đón ta đi, ta sẽ không cần chờ đến một ngàn tuổi, ta không đợi được.”“Không được.”Thanh Yên cự tuyệt, ta cười lạnh một tiếng: “Ngươi căn bản không muốn kết hôn cùng ta, vì ta là thất vĩ hồ.”Trong mắt Thanh Yên lộ ra một cỗ bi thương, mặc dù biết ta nói nhảm, nhưng vẫn làm xẹt qua một chút buồn đau: “Bốn trăm năm trước ở Nam Hải, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, đã liền muốn muốn kết hôn cùng ngươi, ta vốn định chờ ngươi một ngàn năm, chờ ngươi trưởng thành. Khi đó Hồng Sa phải ly khai Nam Hải, ta sợ hãi ngươi cũng đi theo đi, liền nói cho ngươi rõ tâm ý. Nhưng quả nhiên là quá sớm, ta quá gấp. Chờ đợi quá trình rất dài dằng dặc, cũng rất thống khổ, chỉ cần hơn một trăm năm nữa, ta có thể dẫn ngươi đi. Đến lúc đó ngươi muốn đi Đông Hải hoặc Tây Hải, cho dù là Bắc Hải, ta cũng vậy sẽ dẫn ngươi đi.”Lần đầu tiên nghe được Thanh Yên một lần nói nhiều lời như vậy, còn nói rõ ràng như vậy, trong lòng của ta đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rớt xuống. Hắn nói chờ đợi quá trình là thống khổ, hắn đã chờ ta ba trăm năm, nếu như không phải là Hồng Sa muốn đi Nam Hải, hắn có phải hay không sẽ liên tục như vậy chờ đợi? Liên tục chờ ta đến một ngàn tuổi? Ta chẳng qua là chờ nhiều hơn hai trăm năm mà thôi, lại cảm thấy dài dằng dặc.“Thanh Yên.” Ta nhịn không được nghẹn ngào, ôm lấy hắn cuộn tại trong ngực của hắn khóc lên, “Ta trở về, ta trở về.”Thanh Yên thở dài một tiếng, vuốt tóc đen của ta, thấp giọng ứng một tiếng: “Ừ.”Cũng không biết đã ở chỗ này bao lâu, đứng lên, chân đã có chút tê cứng . Thanh Yên thay ta phủi lá cây khô trên người, lúc này mới dắt ta đưa đến trước cửa nhà, lúc đưa ta vào, trong mắt nhịn không được lộ ra lo lắng. Ta hướng hắn nở một nụ cười, lúc này mới thấy sắc mặt hắn tốt hơn đôi chút.Cửa tộc vừa đóng như đem ta cùng Thanh Yên ngăn cách hai cái thế giới. Dù ta phát sinh chuyện gì nơi này, hắn cũng sẽ bị ngăn cản tường chắn linh lực bên ngoài . Ta hít sâu một hơi, đi vào bên trong đi.Hồ tộc yên tĩnh không có một tiếng động, thời điểm ta đến, cũng không có ai cầm lấy roi đến. Ta có chút ít kinh ngạc nằm ở trên giường, cuốn tròn đến hừng đông mới nghe thấy động tĩnh của người trong tộc rời giườngMặc dù một đêm chưa ngủ, nhưng tinh thần lại rất tốt. Ta từ từ rời khỏi giường, đẩy cửa ra, đi đến tiền viện.Từ xa trông thấy phụ thân, ta không biết nên đứng lại hay là đi tới, trước tiên cúi người một cái lễ: “Phụ thân đại nhân.” Ta dừng một chút, hay là nói ra, “Tối hôm trước, ta không nên làm vậy với mẫu thân, ta biết sai rồi.”Phụ thân nhàn nhạt nhìn ta một cái, chỉ đáp một tiếng, nhưng không có nói thêm. Ta không khỏi kinh ngạc, đương nhiên ta không muốn bị đánh, thấy hắn không có muốn khiển trách, ta vội vàng nói: “Ta đi chơi.”Ta nhận lấy phản ứng kì lạ phụ thân, vừa suy nghĩ thật may mắn khi nghe lời Thanh Yên quay trở lại. Nếu như về sau ta đều như vậy ngoan ngoãn nhận lỗi, là có thể bình yên qua hết một trăm năm này?Ta cười nhẹ vui vẻ đi đến Lưỡng Nghi quán, ta phải nhanh lên một chút nói cho Thanh Yên, cho hắn khỏi lo lắng. Mới đi nửa dặm đường, ta ngửi thấy mùi một con lang. Ta ngừng lại, nhìn từ xa hướng bọn họ đi tới, bất quá bởi vì không có địch ý, bởi vậy ta cũng không có cảnh giác.Khi mười mấy người bọn họ đi ngang qua người ta, người cầm đầu đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn ta, cười cười: “Nguyên lai người là tiểu Thất tiểu thư.”Ta hoài nghi nhìn hắn, lại thấy hắn nói ra: “Ta là Lang Vương tiểu nhi tử, Xích Nha.”Mặc dù ta không biết hắn vì cái gì đột nhiên nói chuyện với ta, bất quá nếu đã hắn biết rõ ta là thất vĩ hồ còn nói chuyện với ta, hơn nữa không có có một tia địch ý, trong lòng hảo cảm thêm hai phần, vội vàng gật đầu, không khỏi hỏi: “Các ngươi đây là đi nhà ta sao?”“Chính thế.”Ta nhìn bọn họ đoàn người đều cầm lấy vài thứ, ngửi một cái là thượng hạng linh quái vị đạo, cảm giác còn rất tươi sống, ta cảm thấy hứng thú hỏi: “Đi làm cái gì?”Xích Nha cười cười: “Cầu hôn.”Ta ngẩn người: “Ừ?”“Ta đã được đến cha ta cho phép, hướng hồ vương trưởng nữ Nghịch Âm cầu hôn.”Ta trợn to hai mắt, mặc dù hắn thoạt nhìn người không sai, nhưng là hắn tại sao có thể cưới tỷ tỷ. Trong ấn tượng của ta, tỷ tỷ chính là thần nữ không dính một chút mây khói, trong thiên địa căn bản không có người có thể xứng đôi nàng. Nghĩ đến tỷ tỷ khả năng phải lập gia đình, lòng của ta liền co rút thành một đoàn.“Tỷ tỷ ta sẽ không gả cho ngươi! Tỷ tỷ ta sẽ không gả cho bất luận kẻ nào!”Kia mười mấy người không biết ta vì cái gì nổi giận, ta cũng lười để ý tới bọn họ, dưới chân sinh phong (có gió.), chạy trở về nhà. Hiện tại Hồ tộc cùng lang tộc quan hệ khẩn trương như vậy, đám hỏi có lẽ là giải quyết biện pháp tốt. Nhưng là như thế này tỷ tỷ là vật hi sinh, ta tuyệt sẽ không trơ mắt nhìn tỷ tỷ cứ như vậy gả đi ra ngoài.