Ta Là Thần Cấp Đại Phản Phái

Chương 869: Kiến hôi cũng đánh giá Tần Tộc




Sinh linh bốn phía hơi cảm thán. Cấm kỵ cổ tộc lợi hại, không chỉ nội tình trong tộc đủ mạnh mẽ, thiên kiêu yêu nghiệt trong tộc càng lúc càng mạnh, căn bản ngoại giới không sánh bằng. Khuôn mặt Thái Thượng thần chủ lạnh lẽo, Thiên Thiên Ngọc Thủ, một đại ấn khủng bố đánh tới Hoàng Việt. Đây là tiên hoàng cổ ấn, đạo pháp cấp bậc thần vương, uy lực chắc chắn không thể khinh thường.

Trong lúc giơ tay lên lập tức có hàng ngàn năng lượng bộc phát ra.

Ầm một tiếng, Thái Sơ Cổ Quáng dường như dao động một chút. Sương mù ở phía xa đã bị phân tán một phần do hậu quả của hai đợt oanh tạc.

Thái Thượng thần chủ cùng Hoàng Việt đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn, vừa rồi đối kháng, hai người đều không chiếm được thế thượng phong.

“Thái Thượng Thần Quốc quả nhiên không hổ là đạo thống phụ thuộc có danh tiếng của Tần tộc, thực lực của Thần Chủ không tệ, nhưng vẻn vẹn chỉ là không tệ mà thôi.”

Bỗng nhiên, Hoàng Cửu Tiêu bên cạnh ung dung lên tiếng. Hắn là Nhị Hoàng Giả của Loạn Cổ Thập Hoàng, thực lực thiên phú đương nhiên là mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Lục Hoàng Giả.

“Nếu ngươi đã ngoan cố như vậy, hôm nay người của Thái Thượng Thần Quốc các ngươi đều phải chết ở đây.”

Hoàng Cửu Tiêu ầm ầm xuất thủ, lực đại đạo pháp tắc kinh khủng ngưng tụ thành một thanh thần kiếm màu vàng.

”Cho ngươi xem nội tình của Hoàng tộc ta, pháp tắc thần kiếm.”

Lời vừa dứt phảng phất Nhật Nguyệt Tinh Thần đều bị chém dưới kiếm. Một kiếm xuất ra, thiên địa điên đảo, mây trời nổi lên bốn phía.

Thái Thượng thần chủ vội vàng biến thành một con chân long màu vàng, cuộn trong khoảng không và biến thành một tấm khiên phòng thủ màu vàng cực kỳ sáng chói, có vẻ như không thể phá vỡ. Nhưng mà sau một khắc, đạo pháp tắc thần kiếm của Hoàng Cửu Tiêu rơi vào trên cái lồng phòng ngự màu vàng. Trong nháy mắt lập tức phát ra tiếng vang két két. Toàn bộ lồng phòng ngự màu vàng run rẩy dữ dội.

Vòng phòng ngự màu vàng chậm rãi phủ đầy vết nứt, sau đó hoàn toàn vỡ tung với một tiếng nổ. Khí huyết trong cơ thể Thái Thượng thần chủ cuồn cuộn, lui về phía sau hơn mười bước, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra đỏ ửng không bình thường, nghiễm nhiên bị thương thế không nhẹ. Toàn trường tĩnh mịch, Thái Thượng thần chủ lại bị Loạn Cổ Hoàng tộc Nhị Hoàng Giả đánh bị thương chỉ bằng một chiêu.

”Thần chủ.”

Một công chúa Thái Thượng Thần Quốc lo lắng hét lên. Mà lúc này Hoàng Cửu Tiêu vẫn không dừng oanh kích, trên bầu trời ngưng tụ một thanh pháp tắc thần kiếm. Pháp tắc thần kiếm giống với loạn thiên động địa, đều là nội tình mạnh mẽ của Loạn Cổ Hoàng tộc. Vô số pháp tắc chi văn xuất hiện trong hư không.

“Chết đi, kiếp sau đừng trung thành với Tần tộc, Tần tộc không xứng.”

Hoàng Cửu Tiêu sử dụng loạn thiên động địa lần thứ hai, trong phút chốc, hư không nổ tung.

Hơi thở càng lúc càng kinh khủng. Mắt thấy sắp đánh trúng Thái Thượng thần chủ, mà sau một khắc, một bóng người giống như đại đế hàng lâm, hướng về phía Loạn Cổ Hoàng tộc đánh ra một tòa cự tháp, trấn áp.

”Ai?”

“Là ai?”

Toàn thân tòa tháp khổng lồ tản mát tiên quang, đập về phía Loạn Cổ Hoàng tộc mà thôi.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Loạn Cổ Hoàng tộc đều tắt thở, có người chết không thể chết nữa.

”Đồ kiến hôi cũng xứng đánh giá Tần tộc ta sao!”

Vừa dứt lời, Loạn Cổ Lục Hoàng Giả Hoàng Việt vừa rồi ra tay trực tiếp bạo thể mà chết.

Một chiêu! Vẻn vẹn chỉ một chiêu, vừa rồi Hoàng Việt thoạt nhìn vô cùng khủng bố chỉ một chiêu đã bị trấn giết.

Tần Cửu Ca bước ra từ hư không, ánh mắt vô cùng lãnh đạm nhìn về phía Hoàng Cửu Tiêu. Mà lúc này trên mặt Hoàng Cửu Tiêu tràn đầy kinh hãi, thân thể đều ngây dại. Thật sự là bởi vì tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, lúc điện quang hỏa thạch một trong những Loạn Cổ Thập Hoàng trong tộc đã bị giết.

“Tần Cửu Ca.”

Hoàng Cửu Tiêu lớn tiếng kêu lên, Loạn Cổ Thập Hoàng chính là Loạn Cổ hoàng tộc, ngoại trừ Đạo Tử Hoàng Thái Hoàng, tất cả đều là yêu nghiệt Thiên Tôn có thực lực thiên phú mạnh mẽ. Theo lý thuyết chắc chắn không có khả năng bị sinh linh cấp bậc Thiên Tôn giết chết. Cho dù đánh không được cũng trốn thoát được. Nhưng bây giờ…

Mắt Tần Cửu Ca vẫn lạnh nhạt như trước, hắn trực tiếp chộp lấy những người xung quanh Hoàng Cửu Tiêu, đại đạo pháp tắc vô tận vờn quanh, bàn tay như ngọc xuất chiêu, phảng phất như muốn chém rơi chư thiên. Mấy hoàng tộc Loạn Cổ bối rối dùng hết thủ đoạn mạnh mẽ nhất của mình, nhưng vẫn không có tác dụng mấy.

Vài tiếng răng rắc vang lên, dường như toàn bộ mấy tên Loạn Cổ hoàng tộc bị một sức mạnh khủng khiếp trấn áp, sau đó cũng không có sau đó nữa.

Mấy tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp nơi. Toàn bộ những kẻ Loạn Cổ hoàng tộc đều bị Đạo Tử Tần tộc bóp chết ở trước mặt mọi người ở đây. Lúc này, toàn trường yên tĩnh không tiếng động. Cho dù là Tần Tử Y bên người Tần Cửu Ca sắc mặt cũng tràn đầy chấn động. Người mà Đạo Tử nhà mình vừa tới bóp chết không phải ai khác mà chính là hoàng giả có thanh danh ngập trời, một trong những Loạn Cổ Thập Hoàng. Loạn Cổ Hoàng tộc là yêu nghiệt Thiên Tôn đứng đầu, mỗi người đều là người mạnh mẽ nhất trong cảnh giới của mình.

Trước kia nàng vẫn cảm thấy thực lực thiên phú của mình trong Thái Cổ tiên vực cũng thuộc về đỉnh cao, nhưng từ sau khi nhìn thấy Đạo Tử nhà mình, nàng cảm thấy mình không xứng với từ yêu nghiệt.

”Sao lại có thể mạnh như vậy?”

“Theo lý thuyết, cùng là cấm kỵ cổ tộc, chênh lệch giữa các thiên kiêu yêu nghiệt hẳn là không lớn mới phải chứ.”