Ta Là Thần Cấp Đại Phản Phái

Chương 73: Mầm non Thế Giới Thụ




Hắn ta cảm thán trong lòng rằng Đạo Tử của chính mình sắp đột phá một lần nữa.

Phải biết rằng Nhân Hoàng chi cảnh tầng tầng lớp lớp.

Theo như Lăng Giao nghĩ, Đạo Tử của gia tộc vừa mới đột phá đến Nhân Hoàng Cảnh, bây giờ lại sắp đột phá, không hổ là Đạo Tử của Tiên cổ Cấm Kỵ Cổ Tộc.

Quả nhiên thiên phú này là mạnh nhất trong số thiếu niên chí tôn lúc bấy giờ.

Đột nhiên.

Một đạo thiên địa linh khí phủ xuống quanh người Tần Cửu Ca, đại đạo ầm ầm, vô số quy tắc thiên địa đan xen vào nhau rủ xuống.

Đại Đạo Thần Hà rơi trên người của Tần Cửu Ca, khiến cho làn da của Tần Cửu Ca vốn đã trắng nõn như ngọc càng thêm trong trẻo, thần quang chiếu vào người hắn.

“Không ngờ công tử vừa đột phá tiểu cảnh giới, chung quanh liền có cảnh tượng lớn như vậy. Nếu công tử như đột phá đại cảnh giới, thì có khi là dị tưởng khắp trời.”

Sở U Cơ nhìn nam tử mà cô đã chọn với ánh mắt tôn kính, Tần thiếu gia có thể nói là một thế hệ công thần, đại đạo khả kỳ.

Việc Tần Cửu Cơ đột phá tiểu cảnh giới quá lớn, thu hút không ít người bên cạnh.

Tuy nhiên, tất cả đều nhanh chóng rời đi dưới đồng tử khổng lồ của Lăng Giao, không ai có thể đủ khả năng khiêu khích một con giao long đang ở cảnh giới Nhân Hoàng.

Con giao long này phun một luồng nộ khí cũng có thể sẽ giết chết họ.

“Hừ.” Ánh mắt Tần Cửu Ca lãnh đạm, hắn đột phá cảnh giới rất nhanh.

Cả người Tần Cửu Ca tràn đầy khí tức của Đại Đạo, chậm rãi từ trên bầu trời bước xuống.

Bước đi như một người vị thần tái thế, bất khả chiến bại trên thế giới.

“Nhân Hoàng Cảnh Nhị Trọng, không biết khi nào mới có thể đặt chân tới Thiên Tôn Cảnh.”

Trong lòng Tần Cửu Ca luôn khao khát đạt được cảnh giới Thiên Tôn.

Tần Cửu Ca nhìn Cơ Tiên Nguyệt đang như muốn đưa mắt nhìn chính mình cách đó không xa, cười nhẹ, đôi khi đẹp trai quá cũng không phải chuyện tốt, thu hút ong bướm quá dễ dàng.

Hắn cúi đầu lướt nhìn làn da trên người, có chút vô lực, làn da quá sáng, trong trạng thái này kết hợp với thần quang tỏa ra từ trên người hắn, có thể nói là Đại Đạo Thần Tử, người khác không thể không tin.

Thân Thể Tần Cửu Ca chấn động một hồi, thần quang này liền bị hắn đánh tan, những đồ vật loè loẹt sặc sỡ này là không cần thiết.

Chà, hắn thật sự dịu dàng mềm mỏng.

“Công tử, chúng ta hãy đến đó ngay bây giờ.”

Sở U Cơ bước đến bên cạnh Tần Cửu Ca với hai mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào làn da trên người của công tử nhà mình, đứng nói là nàng còn thực sự ghen tị.

Nàng ấy không thích làn da trắng trắng nõn như ngọc của công tử nhà mình.

“Các ngươi đi một vòng quanh Tiên Ma Bí Cảnh, tự mình đi tìm kiếm bảo vật.”

Tần Cửu Ca nhẹ nhàng nhìn bọn họ. Mang theo bọn họ chờ hắn xem bí mật đằng sau Khí Vận Chi Tử này là gì cũng không tiện.

“Đúng rồi, Lăng Giao đi theo bọn họ đi.” Tần Cửu Ca nói với Lăng Giao bằng một giọng điệu không thể hoài nghi.

Đừng nhìn Tần Cửu Ca hiện tại chỉ là Nhân Hoàng nhị trọng chi cảnh, thực lực bên ngoài cũng không mạnh bằng Lăng Giao Nhân Hoàng đỉnh phong.

Nhưng đừng quên rằng Tần Cửu Ca là Đạo Tử của một Cấm Kỵ Cổ Tộc trên Thái Cổ Tiên Vực. Hắn có vô số thủ đoạn bảo mệnh. Nếu có nguy hiểm xảy ra, Tần Cửu Ca còn muốn dành lại chút tinh lực của mình để bảo vệ Lăng Giao.

Tần Cửu Ca bằng lòng đưa Lăng Giao về hạ giới, nhưng hắn chỉ muốn có phương tiện đi lại, một tên tai sai mà thôi. Những thứ khác đều không có tác dụng gì.

“Thế như Đạo Tử…”

Lăng Giao do dự, trách nhiệm của hắn tại hạ giới là bảo vệ Đạo Tử của chính mình. Bây giờ Đạo Tử muốn một mình rời đi, Lăng Giao có chút không yên lòng.

Thế nhưng nghĩ đến những thủ đoạn của công tử, lại nghe ngữ khí của công tử như thế, Lăng Giao thở dài một cái. Thực lực của mình vẫn là quá kém.

“Đừng lo, ta đi một chút rồi trở về thôi.”

Tần Cửu Ca cười nhạt, nhưng hắn vẫn muốn xem đằng sau Khí Vấn Chi Tử khốn khổ này là gì.

Là thứ gì thực sự có thể mô phỏng tương lai, để những người trong cuộc hoàn toàn không cảm giác được có điều gì sai trái, ngược lại cảm thấy những chuyện này lại là thật.

Tần Cửu Ca rất tò mò về khả năng này. Điều này xem ra có vẻ quá mức nghịch thiên.

Hoàn toàn có thể làm cho trong lòng người khác thêm kinh hãi về tương lai.

Và điều đáng sợ nhất là những chuyện này lẽ ra sẽ xảy ra nếu không có sự hiện diện của Tần Cửu Ca.

Điều gì đứng đằng sau tất cả những chuyện này?

.....

“Dựa theo trí nhớ trong đầu mình, Thế Giới Thụ có lẽ sẽ ở trong khu vực này.”

Diệp Trần thân mặc Thanh Y có chút lo lắng nhìn khu rừng cổ thụ rộng lớn phía xa, cây cổ thụ ở đây cao ngất, không biết ở đây mọc lên chi chít bao nhiêu cây cổ thụ.

Nơi này chính là Sâm Lâm Cổ Quốc trong truyền thuyết.

Cây ngắn nhất trong rừng cổ thụ bạt ngàn này cao hàng chục mét, chiều ngang phải đến năm sáu người không ôm được.

Nhiều người nhìn khu rừng cổ thụ bạt ngàn này rồi bỏ đi.

Không phải họ ngu ngốc sao? Trong những khu rừng cổ xưa như vậy chắc hẳn sẽ có rất nhiều nguy hiểm, thậm chí có cả nguy hiểm trí mạng.

Mặc dù bọn hắn là người tu hành, tranh với trời, với đất, họ vẫn phải trân trọng mạng sống của chính mình.

Không ai tin rằng bên trong những khu rừng cổ thụ rộng lớn này không có nguy hiểm gì.

Tuy nhiên, giữa muôn ngàn tu sĩ, luôn có những người sẵn sàng lấy mạng sống của mình để xây dựng tương lai, không muốn nhàn hạ tầm thường.

“Nơi này không cần cổ điện kia.” Lúc này trong lòng Diệp Trần có chút do dự, kiếp trước vì sao hắn có thể lấy được Cổ Tháp Chín Tầng kia, đó là bởi vì vị trí của cổ miếu không có nguy hiểm.

Hắn có thể lấy được nó một cách dễ như trở bàn tay, nhưng mầm non Thế Giới Thụ này thì không.

Mầm non Thế Giới Thụ này là do người của Đại Hạ hoàng triều ở kiếp trước của hắn mua được. Mặc dù Đại Hạ Hoàng Triều hiện tại đã hoàn toàn biến mất, không có khả năng tranh đoạt mầm non Thế Giới Thụ.

Nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng lấy được mầm non Thế Giới Thụ.

Nếu hắn có thực lực của kiếp trước thì tất nhiên không cần sợ hãi, nhưng thực lực hiện tại quá yếu.

“Chẳng lẽ ngươi muốn từ bỏ cơ hội này sao?” Diệp Trần nghiến răng nghiến lợi nói.