“Sư phụ, thật sự không còn cách nào sao?” Lâm Phàm kinh ngạc nhìn sư phụ trước mặt mình, dù vào thời điểm hắn yếu đuối nhất cũng chưa từng khuất phục trước bất kỳ ai, càng đừng nói là quỳ xuống với người khác.
Hắn có sự kiêu ngạo của mình, sao có thể khuất phục trước người khác được?
“Không còn cách nào khác.” Huyền Lân lắc đầu. Bây giờ hắn chỉ là tàn hồn, khoảng thời gian gần đây còn phải quán thể cho Lâm Phàm, đã không còn là nhân vật có tu vi cấp bậc Thiên Tôn ở Tiên Vực nữa. Dù muốn trốn được ra ngoài, điều kiện đầu tiên là phải phá được phong tỏa không gian.
Dù có phá được phong tỏa không gian thì cũng phải tránh bị Tần Cửu Ca và con Giao Long kia quấy nhiễu, đây mới chính là trở ngại lớn nhất.
“Núi xanh vẫn còn lo gì không có củi đốt…” Huyền Lân do dự nhìn Lâm Phàm. Ý của hắn rất rõ ràng, nhận lỗi rời đi trước, sau này báo thù cũng không muộn.
Bấy giờ Lâm Phàm mới dùng ánh mắt xa lạ nhìn sư phụ của mình, sư phụ của hắn sao lại sợ chết như thế, sư phụ của hắn cường đại thế mà, dù gì cũng có thể xẻo được một miếng thịt trên người Tần Cửu Ca xuống chứ.
Nhưng sư phụ của hắn lại vì sợ chết mà để hắn, người chưa từng chịu vũ nhục phải quỳ xuống. Đây mà là phong phạm cường giả mà sư phụ từng nói tới hay sao.
Lần đầu tiên, Lâm Phàm cảm thấy cố gắng tu luyện để làm gì, dù có cường đại đến mức như sư phụ cũng sẽ vì mạng sống mà từ bỏ tôn nghiêm. Có lẽ trong lòng sư phụ, tôn nghiêm của Lâm Phàm có thể tùy tiện nói vứt là vứt.
Lâm Phàm càng nghĩ càng thấy lòng lạnh lẽo.
“Đệ tử… không nguyện ý.” Ánh mắt Lâm Phàm trở nên hung tợn. Lần đầu tiên hắn từ chối yêu cầu của sư phụ, dù cho sau khi hắn quỳ xuống và được sống tiếp thì sao, sau này minh đạo của hắn phải làm sao đây, tham sống sợ chết không phải là điều hắn sẽ làm.
Huyền Lân cười khổ, Lâm Phàm quá cứng đầu. Nếu hắn một đường xuôi chèo mát mái còn đỡ, nhưng nếu là tình huống đòi mạng như thế này thì nên biết nghe theo câu quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
“Lão tiền bối, không biết tên tuổi ngươi là gì.”
“Lão phu là Cổ Lân.” Huyền Lân thoáng do dự, sau đó vẫn không nói thẳng đạo hiệu của mình ra.
“Cổ Lân tiền bối, ngươi cũng chẳng nợ gì Lâm Phàm. Nếu lão tiền bối hiếu kỳ về thân phận của ta, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết. Ta là đạo tử của Tiên Cổ Tần tộc ở Thái Cổ Tiên Vực.”
“Tại hạ và lão tiền bối cũng không thù oán gì. Thấy dáng vẻ lão tiền bối cũng chỉ là tàn hồn, chỉ thánh phẩm chữa thương mới có thể chữa trị khỏi cho lão tiền bối. Ta nguyện ý đại diện cho Tiên Cổ Tần tộc trao thân phận khách khanh Tần tộc cho lão tiền bối. Đồng thời, ta sẽ tận lực tận sức mình chữa khỏi cho lão tiền bối, lão tiền bối cảm thấy thế nào?”
Tần Cửu Ca vừa mỉm cười nhìn hư ảnh linh hồn đang bay lơ lửng trong không trung vừa lấy Ôn Đạo Thần Liên từ trong Nhẫn Trữ Vật ra đưa đến trước mặt Huyền Lân.
Trong lòng Huyền Lân thoáng dao động, nếu như hắn không gặp Lâm Phàm trước, loại dụ hoặc thế này, hắn sẽ vội vàng đồng ý ngay, thậm chí còn sợ Tần Cửu Ca sẽ hối hận. Hắn từng nghe nói đến Tiên Cổ Tần tộc, đó là chủng tộc chân chính đứng trên đỉnh ở Thái Cổ Tiên Vực.
Chỉ cần trở thành khách khanh của Tiên Cổ Tần tộc, thù oán trước đây của Huyền Lân nhất định có thể báo. Nhưng bây giờ, thứ khiến Huyền Lân dao động không phải là vị trí khách khanh của Tần tộc mà là Ôn Đạo Thần Liên. Ôn Đạo Thần Liên này là một trong linh dược trị liệu tốt nhất hiện nay.
Nếu hắn có thể phục dụng Ôn Đạo Thần Liên, trong vòng nghìn năm nữa chắc chắn hắn sẽ lại bước lên cảnh giới Thiên Tôn lần nữa. Thậm chí nếu có Tần tộc tương trợ, chưa chắc không thể đặt chân lên cảnh giới Thần Ma, trở thành cự đầu vạn cổ lúc sinh thời, sống trăm vạn năm mà không chết, trải qua nghìn trượng kiếp mà không diệt.
“Đúng rồi, xét thấy Lâm Phàm có ân đức với lão tiền bối là nguyên nhân khiến lão tiền bối tình nguyện ở bên dạy dỗ hắn. Vì để chấm dứt ân tình giữa lão tiền bối với Lâm Phàm, ta có thể bỏ qua cho Lâm Phàm, không biết lão tiền bối nghĩ thế nào.”
Tần Cửu Ca bình tĩnh nhìn Huyền Lân, hai tay chắp phía sau lưng, biểu cảm bình thản, giống như nóng lòng không đợi được mới cho hắn cơ hội.
Thật ra cũng đúng, người có thân phận như Tần Cửu Ca đây dù muốn chiêu mộ Nhân Hoàng dễ như trở bàn tay. Chỉ cần Tần Cửu Ca mở miệng ở Thái Cổ Tiên Vực, không biết có biết bao nhiêu Nhân Hoàng tình nguyện vứt bỏ đạo thống của mình để đến dưới trướng Tần Cửu Ca cống hiến sức lực.
Huyền Lân cũng hiểu rõ, chính hắn có lẽ cũng chỉ là do Tần Cửu Ca nóng lòng không đợi được mới nguyện ý tiếp nhận.
Hơn nữa, Tần Cửu Ca đã đưa ra cái giá rất đủ, rất có thành ý.
Tần Cửu Ca đã nói đúng một điều, Lâm Phàm có ân đức cới hắn, vì chính hắn đã hấp thụ linh khí trên người Lâm Phàm mấy năm nay mới khiến Lâm Phàm trong mấy năm đó làm phế vật không thể tu luyện. Vì cớ đó, khi Huyền Lân tỉnh lại, có lẽ vì áy náy hoặc là vì thấy Lâm Phàm có thiên phú không tệ nên đã chủ động nhận Lâm Phàm làm đệ tử.
Một bên là sự cám dỗ của đại đạo, một bên khác là ngõ cụt. Nếu không phải hắn còn chút tình cảm với Lâm Phàm thì đã sớm đầu quân đến dưới trướng Tần Cửu Ca ngay.
Lâm Phàm trông thấy dáng vẻ dao động của sư phụ, trong lòng đột nhiên xuất hiện một loại phản ứng tâm lý gọi là “oán hận”.
“Ngươi thật sự đảm bảo có thể bỏ qua cho Lâm Phàm ư?” Huyền Lân dường như đang tìm cho bản thân một cái cớ.
“Cũng không nhìn lại xem công tử nhà ta có thân phận thế nào, cần gì phải lừa gạt ngươi. Này lão già, nếu thân thể ngươi vẫn còn thì ta sẽ sợ ngươi chút ít, lúc đó ngươi vẫn xứng đi theo công tử bọn ta. Nhưng ngươi cũng không nhìn lại một chút xem bây giờ ngươi có giá trị gì để công tử ta thèm thuồng chứ.” Lăng Giao hóa thân thành người khinh thường nhìn Huyền Lân.
Thứ gì chứ?
Cũng không soi gương lại xem bản thân mình bây giờ có dáng vẻ gì!
Huyền Lân hơi nổi giận, nhưng lại không thể phủ nhận Lăng Giao nói đúng, bây giờ mình đúng thật không có bất cứ thứ gì để đạo tử Tiên Cổ Tần tộc thèm muốn.
Nhưng Tần Cửu Ca đã cho mình cơ hội lựa chọn, ở một mức độ nào đó có thể xem là nể mặt mũi mình rồi.
“Ta không cần ngươi cứu.” Đột nhiên, Lâm Phàm đứng ở bên cạnh tức giận nhìn sư phụ mà mình vẫn luôn tôn kính cùng kẻ thù của mình ngươi một câu ta một câu với nhau. Nhớ đến Thanh Dao trong sạch bị kẻ trước mặt làm bẩn, trong lòng Lâm Phàm càng dâng lên cảm giác khó chịu.
“Lão tiền bối, ngươi vất vả muốn cứu hắn, hắn còn chẳng thèm.” Tần Cửu Ca thoáng nhìn sang Lâm Phàm, đôi mắt chợt lóe lên, dường như Lâm Phàm là con kiến, hắn muốn giết là giết, không có bất kỳ giá trị nào đáng để tâm.
Huyền Lân nhìn đệ tử mà bình thường mình cảm thấy rất hài lòng, bây giờ trong lòng tràn đầy cảm xúc thất vọng. Không những hành động quá cảm tính mà còn quá đặt nặng nữ nhân.
“Lão tiền bối không tình nguyện chọn, vậy ta liền đưa ra lựa chọn giúp tiền bối.”
“Lăng Giao, đánh tan tu vi của hắn sau đó ném ra ngoài.” Tần Cửu Ca híp mắt lại nhìn chằm chằm vào Huyền Lân, dường như chỉ cần Huyền Lân dám động tay thì hắn sẽ xử lý luôn thể.
Lúc này sắc mặt Huyền Lân đã lúc trắng lúc xanh, ai cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
“Lão tiền bối cân nhắc cẩn thận đi.” Thấy Huyền Lân rục rịch, Tần Cửu Ca lãnh đạm nhìn hắn.
“Tuân mệnh.” Ánh mắt Lăng Giao trở nên hung ác bước về phía Lâm Phàm, khớp ngón tay vang lên rắc rắc, xem ra Lâm Phàm không chết cũng bị lột một lớp da.
“Sư phụ.” Lâm Phàm hơi hé miệng, cặp mắt nhìn về phía Huyền Lân cách đó không xa. Sư phụ không thật sự nhẫn tâm để người khác phế bỏ tu vi của hắn ngay trước mắt đấy chứ.
Nhìn Lâm Phàm mà mình dần dần có tình cảm, ánh mắt Huyền Lân hiện lên sự áy náy với Tần Cửu Ca, nói: “Tần công tử, xin lỗi, đa tạ đã nâng đỡ.” Nói xong, Huyền Lân dời bước vươn tay ôm lấy Lâm Phàm, linh hồn chi lực bạo phát, hắn thăng hoa đến cực điểm.
Đốt cháy linh hồn bản nguyên của chính mình, đây là lực lượng cuối cùng của hắn. Vào lúc nhục thân của hắn vẫn còn có tu vi cảnh giới Thiên Tôn, vì thế bản nguyên linh hồn của hắn là chính quả Thiên Tôn của hắn.
Chính quả Thiên Tôn này một khi bốc cháy thì cả đời hắn sẽ không còn cơ hội trở về Thiên Tôn được nữa, cũng có nghĩa là con đường đại đạo của hắn đã đến hồi kết.
“Quả nhiên, khí vận chi tử thì không có lý lẽ như thế.” Tần Cửu Ca nhìn Huyền Lân thà rằng đốt cháy chính quả Thiên Tôn của mình cũng muốn cứu Lâm Phàm, trong lòng hơi ngộ ra lý do vì sao khí vận chi tử trong tiểu thuyết lần nào cũng có thể biến nguy thành an.
Không nhắc đến những lần khác, xem hôm nay thôi, điều kiện mà Tần Cửu Ca đưa ra còn chưa đủ dụ hoặc à?