Ta Là Thần Cấp Đại Phản Phái

Chương 26: Thanh Dao rất tốt khi bên ta!




Lâm Phàm dần dần tiến tới gần gốc Thánh Huyết Quả kia, bộ dáng của hắn vô cùng cảnh giác, dù sao Lâm Phàm chỉ hơi xúc động thôi chứ hắn không hề ngốc một tý nào, việc hiển nhiên như bên cạnh thiên tài địa bảo luôn có yêu thú cường đại bảo vệ thì sao hắn có thể không rõ được chứ?

Một bước, hai bước.

Đột nhiên bên cạnh Lâm Phàm xuất hiện một sinh linh trông dáng vẻ vô cùng giống gấu, ánh mắt của nó nhỏ tới mức nếu không nhìn kỹ thì không thể biết được nó đang mở hay nhắm mắt, trên thân tràn đầy lông đen xù xì, vô cùng đáng yêu.

“Cái này là?”

Lâm Phàm nhìn sinh linh hình gấu không có tý lực không kích trước mắt và trong lúc nhất thời hắn không biết nên làm gì.

“Ê a nha, ê a nha!”

Sinh linh này phát ra âm thanh vô cùng kỳ quái rồi chỉ vào trái cây đỏ bừng bên kia, giống như đang tuyên bố chủ quyền thứ này là của nó vậy.

Nó vừa nói vừa nện ngực nhỏ của bản thân một cái rồi lộ ra biểu lộ mà nó cho là hung dữ nhất.

Nhưng mà dù thế nào Lâm Phàm vẫn chỉ thấy con gấu nhỏ này cực kỳ đáng yêu thôi chứ không hung dữ xíu nào!

“Tiểu gia hỏa, ngươi có thể cho ta viên trái cây kia được không? Ta có thể lấy đồ của ta để đổi với ngươi!”

Lâm Phàm suy nghĩ một hồi thì từ bỏ suy nghĩ trực tiếp cướp Thánh Huyết Quả trong tay con sinh linh giống gấu này.

Hắn không phải đồ ngốc, một tồn tại có thể bảo vệ và chiếm giữ một viên Thánh Huyết Quả trong một Cấm Địa tràn đầy yêu thú cường đại như ở đây thì chắc chắn không phải thứ gì đơn giản, tuy nhìn thế thôi chứ thực lực của con gấu trước mắt này có khi mạnh hơn hắn nhiều, hoặc ít nhất hiện tại hắn vẫn chưa thể đối phó được.

“Ê a nha, ê a nha!”

Sinh linh trước mắt đếm ngón tay như đang ước lượng thứ gì đó, đầu cũng đang lắc qua lắc lại y như một nhân loại bình thường, có vẻ như nó đang suy tính đề nghị của Lâm Phàm.

Lâm Phàm thấy thế thì cảm giác có hy vọng, tâm lý vui mừng vô cùng, hắn nhanh chóng lấy một viên Linh Thạch ra từ trong Nhẫn Trữ Vật, đại đa số yêu thú đều rất thích linh khí tỏa ra từ Linh Thạch.

Sinh linh hình gấu trước mắt này khi thấy Linh Thạch trong tay Lâm Phàm thì không khỏi há to miệng, hai mắt trừng lớn, tuy nhiên sau khi cảm nhận được có vẻ viên Linh Thạch này trong tay của Lâm Phàm có phẩm cấp không cao lắm thì lập tức hừ một tiếng rồi quay đầu không nhìn.

Không cần đoán thì Lâm Phàm đã biết được sinh linh trước mắt này ghét bỏ viên Linh Thạch có phẩm cấp không được cao lắm trong tay mình, hắn đang nhanh chóng tìm viên Linh Thạch có phẩm chất cao hơn trong Nhẫn Trữ Vật của mình.

Đột nhiên gia hỏa trước mặt Lâm Phàm nhanh chóng chạy thẳng ra phía sau Lâm Phàm.

“Ê a nha, ê a nha!”

Sinh linh hình gấu bỗng kêu lên một cách đầy vui sướng, Lâm Phàm quay đầu nhìn nó với ánh mắt không hiểu vì sao.

“Từ khi chia tay đến giờ thì ngươi không có vấn đề gì chứ, Lâm Phàm?”

Người đến tất nhiên là Tần Cửu Ca, Thanh Dao cùng Lăng Giao rồi.

Tần Cửu Ca cười nhẹ một tiếng với Lâm Phàm, nhìn dáng vẻ nếu không biết thì còn tưởng cả hai là bạn bè lâu năm mới gặp lại vậy.

“Là ngươi…”

Lâm Phàm lại nhìn Tần Cửu Ca với vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi, đây chính là kẻ thù mà hắn không thể nào quên trong thời gian gần đây, có thể nói là một đại địch không đội trời chung.

“Thanh Dao, sao ngươi lại có thể đứng cùng một chỗ với hắn vậy!”

Bỗng ánh mắt của Lâm Phàm nhìn sang Thanh Dao, khi thấy cả hai đứng chung với nhau thì trong lòng của Lâm Phàm như có một vật gì đó bể nát.

Nữ nhân mình thích lại đứng chung một chỗ với cừu nhân của mình, hơn nữa dáng vẻ còn khá thân mật nữa chứ.

Lâm Phàm không còn quan tâm tới sinh linh hình gấu nữa, lửa giận trong lòng hắn đã thiêu đốt gần như tất cả lý trí của hắn rồi, tuy nhiên với một số lý trí còn sót lại cuối cùng thì Lâm Phàm vẫn nghĩ rằng có lẽ Thanh Dao chỉ là bị ép buộc mà thôi, đây không phải do nàng tình nguyện.

Vừa nghĩ tới đây thì trong mắt của Lâm Phàm ánh lên một tia sáng rực rỡ, lúc này vô số ký ức giữa cả hai khi hắn và Thanh Dao cùng nhau thám hiểm bí cảnh tại Đông Hoang ùa về, những lần nàng quan tâm hắn trong lúc lịch luyện!

“Thanh Dao, những lời khi đó mà ngươi nói chắc chắn không phải là ý nguyện của ngươi, ta không quan tâm đâu, chúng ta vẫn có thể như khi xưa, ngươi vẫn là Thanh Dao thuần khiết trong lòng ta.”

Lâm Phàm chịu đựng sự thống khổ vô tận trong lòng, hắn cố gắng khiến bản thân quên đi suy nghĩ Thanh Dao đã bị vấy bẩn và những lời nàng nói ở trên đại điện.

“Yên tâm đi, Thanh Dao ở cùng với ta rất tốt, ngươi không cần lo đâu!”

Tần Cửu Ca vẫn tiếp tục nở một nụ cười nhẹ, sau đó nhanh chóng kéo Thanh Dao vào trong lòng ngực mình, tiện thể y còn hôn thẳng vào bờ môi đỏ tươi của nàng.

Chỉ trong thoáng chóc không chỉ có Thanh Dao ngẩn người mà ngay cả Lăng Giao đứng bên cạnh cũng bất ngờ trước hành động của Đạo Tử, từ khi nào Đạo Tử của bản thân lại thích những thôn nữ như thế này thế?

Một nữ tử như thế này mà lại làm vấy bẩn Đạo Tử ư?