Ta Là Thần Cấp Đại Phản Phái

Chương 18: Đường sống của Đại Chu Hoàng Triều




“Rốt cuộc công tử ngươi cũng đã đến rồi!”

Vạn Đạo Thánh Chủ đương nhiên là nhận ra được khí tức của Tần Cửu Ca nên hắn nhanh chóng bay tới bên người hắn để chào hỏi, khi nãy do quá chú tâm quan sát Hoang Cổ Cấm Địa nên hắn không chú ý tới khí tức của Tần Cửu Ca.

Không chỉ có hắn, mà nhiều Thánh Chủ của các Thánh Địa Đạo Cung khác hoặc là những cường giả thế hệ trước đang núp trong bóng tối đều đang quan sát Hoang Cổ Cấm Địa nhằm đục nước béo cò.

“Thánh Chủ!”

Sở U Cơ lên tiếng một cách cung kích, nàng là Thánh Nữ của Vạn Đạo Thánh Địa nên phải đáp lễ với Cung Chủ của mình chứ.

Khi nhìn thấy tiểu công chúa của Đại Chu đang đứng kế bên Tần Cửu Ca thì hai mắt của Vạn Đạo Thánh Chủ híp lại, hắn không biết vì sao tiểu công chúa của Đại Chu lại có thể đứng cùng một chỗ với công tử của bản thân, ban đầu hắn nghĩ rằng trong thế hệ này chắc chắn Đại Chu Hoàng Triều sẽ bị diệt mà thôi, nhưng khi thấy cảnh này thì suy nghĩ của hắn lại bắt đầu đổi mới.

Chỉ cần Tần Cửu Ca gật đầu một cái thôi thì không cần phải nói nhiều, Vạn Đạo Thánh Địa của bản thân chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó dù chuyện có khó khăn bao nhiêu đi nữa, vị lão tổ Nhân Hoàng còn sống đang bế quan kia chắc chắn cũng sẽ xuất thế.

Hoặc có khi cũng không quá cần thiết, vì tại ngày đó trong đại điện bản thân đã bị khí tức của công tử phát ra làm cho sợ hãi, nhưng bản thân dù sao cũng là một cường giả đã bước nửa bước vào Nhân Hoàng Cảnh.

Nói tới đây thì chắc ai cũng hiểu phải là cường giả ra sao mới có thể chỉ bằng khí tức liền khiến cho một cao thủ Nửa Bước Nhân Hoàng cảm thấy bị chấn nhiếp, theo suy đoán của hắn thì Tần Cửu Ca ít nhất cũng phải là Nửa Bước hoặc thậm chí là Nhân Hoàng Cảnh.

Đây là còn chưa tính con Giao Long đi theo bên người của công tử nữa, dù là đứng ở một bên thôi hắn cũng cảm thấy hơi ngạt thở rồi, qua đây là đủ thấy được thực lực của nó ra sao.

Nếu như công tử nguyện ý giúp đỡ Đại Chu Hoàng Triều thì hắn thật sự phải mặc niệm cho Đại Hạ Hoàng Triều rồi.

Tần Cửu Ca vẫn tiếp tục nhìn về phía dưới, một lát sau đó bỗng hai mắt hắn hiện lên một tia lãnh quang, không ngoài dự liệu của hắn, chỗ tốt rõ ràng như thế này thì sao Khí Vận Chi Tử có thể không đến được chứ.

Khi nhìn thấy Lâm Phàm đang trốn ở một chỗ bí mật gần đó thì Tần Cửu Ca nở một nụ cười nhạt, hắn muốn ép Lâm Phàm tới Hoang Cổ Cấm Địa là vì muốn tìm cơ duyên cho mình, đây là cách sử dụng đúng của Tầm Bảo Thử!

Thật ra Tần Cửu Ca cũng có thể một mình đi vào nhưng do không có vận may thâm hậu như Khí Vận Chi Tử nên rất khó gặp phải đồ tốt!

Nếu vậy thì sao không lợi dụng chức năng tự tìm bảo bối trên người của tên Khí Vận Chi Tử – Lâm Phàm này phải không, không dùng thì phí hết!

“Lâm huynh, ngươi nhìn xem có phải là thái tử của Đại Vũ Hoàng Triều đang đi thẳng về phía của chúng ta đúng không?”

Ánh mắt của Diệp Bằng hơi co rút lại một tý, uy danh thái tử Vũ Lân của Đại Vũ Hoàng Triều tại Trung Châu không thể nào khinh thường được, dù hắn ở Bắc Yêu xa xôi nhưng hắn vẫn nghe được uy danh của y.

Lâm Phàm nghe thế thì nhanh chóng quay đầu qua quan sát, quả nhiên hắn thấy được hình ảnh thái tử của Đại Vũ Hoàng Triều đang mang quân tiến thẳng về phía mình.

Lâm Phàm tuy thấy thế nhưng cũng không quá để ý, dù sao cả hai người bọn hắn hoàn toàn không biết cùng không có thù oán gì với Vũ Lân, bọn hắn làm gì thì kệ chứ.

“Người đâu, tới bắt hai tên này ném vào Cấm Địa dò đường!”

Đột nhiên Vũ Lân tăng tốc và bay thẳng tới chỗ hai người rồi ra lệnh, y nhìn hai tên nhỏ yếu này với ánh mắt không hiểu, không hiểu vì sao hai con chuột này có thể khiến cho Ma Chủ chú ý được, tuy nhiên do Ma Chủ đã phân phó nên hắn chỉ có thể làm theo.

“Dựa vào cái gì?”

Lâm Phàm bị một màn bất ngờ này làm cho trở tay không kịp, hắn chỉ đứng ở đó thôi chứ có trêu ai ghẹo ai đâu.

“Dựa vào cái gì?”

Vũ Lân nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, chỉ trách các ngươi chọc phải người không nên chọc mà thôi.

“Người đâu, tới đánh bọn hắn nửa tàn sau đó ném vào Cấm Địa cho yêu thú ăn!”

Vũ Lân tuy buồn cười nhưng vẫn chưa quên nhiệm vụ mà Ma Chủ giao cho mình.

“Tuân mệnh!”

Đám thị vệ tuy không hiểu lý do vì sao thái tử của bản thân lại trở nên táo bạo cùng lỗ mãng như vậy nhưng phận làm lính, quân lệnh như sơn nên việc nhỏ này không thể cản trở bọn hắn thi hành nhiệm vụ, nghe theo mệnh lệnh của thái tử là thiên chức của bọn hắn.

“Công tử nhìn xem, tên thái tử Đại Vũ Hoàng Triều đang đánh nhau cùng với Lâm Phàm kìa!”

Ánh mắt của Sở U Cơ cũng nhìn ra xung quanh, Tần Cửu Ca đương nhiên đã chú ý tình hình bây giờ rồi.

“Tên Lâm Phàm này vậy mà lại có thể vượt cấp đánh bại Càn Nguyên Cảnh!”

Sở U Cơ bỗng thấy được một khí tức cường đại bộc phát từ trên người của Lâm Phàm.

“Hắn còn muốn lâm trận đột phá nữa sao?”

Cơ Tiên Nguyệt cũng nhanh chóng quan sát một màn này, khi thấy biểu hiện của Lâm Phàm thì nàng nhịn không được mà kinh hô.

Bất kỳ người nào lâm trận đột phá thì đều là thiên tài trong thiên tài.

Tất cả Khí Vận Chi Tử đều bật hack như thế sao?