Ta Là Thần Cấp Đại Phản Phái

Chương 1112: Sao tên Đạo Tử Tần Tộc lại nhẹ nhàng vậy




Nỗi sợ đến từ sâu trong lonh hồn.

Đương nhiên đối với Tần Cửu Ca thì nó vẫn trong phạm vi chịu đựng.

Những thiên kiêu đi vào trong Thiên Cung sau Tần Cửu Ca thì mỗi người đều chảy mồ hôi như thác.

Thậm chí có người còn nổi cả gân xanh, gương mặt dọa người kinh dị.

Bọn hắn nhìn Tần Cửu Ca vẫn thong dong như không có chuyện gì thì lộ ra vẻ chấn động.

Ở nơi này bọn hắn phải chịu áp lực như là đang gánh một bầu trời, còn Tàn Cửu Ca sao có thể ung dung như vậy được?

Tần Cửu Ca cũng lười chú ý những tên này, hắn chỉ đứng chấp tay sau đó tiếp tục đi.

“Má nó, sao tên Đạo Tử Tần Tộc kia lại nhẹ nhõm như vậy?”

Một Cấm Kỵ Thiên Kiêu lên tiếng một cách tức giận.

Không lẽ chênh lệch giữa người và người lớn tới mức đó sao.

Còn những thiên kiêu còn lại thì chỉ biết thở dài một cái.

Không ai tiếp tục nói nhảm nữa mà đều chia nhau ra tìm cơ duyên thuộc về bản thân.

Về phía Tần Cửu Ca thì hắn đã đi theo cảm giác trong nội tâm, đến một Đại Điện đen kịch không thấy bóng người.

Đại điện này sở hữu một lớp mê vụ như đến từ hỗn độn, nó khiến vạn vật im lặng, chúng sinh vẫn lạc.

Khí tức trong đây quá mức cổ xưa, giống như là có từ khi mọi thứ được tạo ra.

Tần Cửu Ca cảm giác rằng cho dù là Đại Đế đứng ở đây cũng không chiếm được chỗ tốt gì.

Đây là một trực giác, mà trực giác của Tần Cửu Ca thường rất chuẩn.

Nhưng Tần Cửu Ca cũng không kinh hoảng làm gì, một trực giác khác nói cho hắn biết nơi này sẽ không làm tổn thương tới hắn.

Tần Cửu Ca đi tới thì lập tức thấy một pho tượng cổ xưa.

Pho tượng này chỉ cần đứng đó thôi là cho người khác cảm giác bị áp chế, chủ nhân của nó chắc chắn là người áp đảo trên cả tuế nguyệt.

Ở trên chúng sinh, Đại Đạo vô tình.

Nhưng gương mặt của pho tượng này lại bị vô số mê vụ che đi.

Ánh mắt của Tần Cửu Ca dần trở nên thâm thúy.

Hắn cảm giác thứ khiến hắn cảm giác bị hấp dẫn chính là pho tượng bí ẩn có khí thế áp đảo chúng sinh này.

“Ngươi đã đến!”

Một âm thanh không biết rõ truyền từ nơi nào tới vọng bên tai Tần Cửu Ca.

Điều này khiến con ngươi của hắn co rút lập tức.

Loại tâm tình này chưa bao giờ xuất hiện trên người của Tần Cửu Ca, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác sợ hãi này.

Dù cho những Đại Đế trong tộc kia còn chưa khiến hắn có cảm giác muốn quỳ xuống lần nào.

Không đợi Tần Cửu Ca lấy lại tinh thần, âm thanh vừa rồi lại tiếp tục vang lên.

“Ta biết rõ trong lòng ngươi có rất nhiều nghi hoặc.”

“Ban đầu ta còn tưởng sau khi ngươi trở thành Đại Đế rồi thì mới tới nơi đây, xem ra ta đã xem thường ngươi rồi, hoặc có thể nói là xem thường chính bản thân ta.”

Âm thanh kia lại tiếp tục vang lên.

Thần sắc của Tần Cửu Ca càng lúc càng ngưng trọng.

Pho tượng này chắc chắn là một tồn tại cực kỳ đáng sợ.

Tuyệt đối không thể chỉ là Đại Đế được.

Đương nhiên điều khiến cho Tần Cửu Ca cảm thấy chấn động nhất chính là pho tượng này đã sớm biết hắn muốn tới nơi này.

Còn câu nói cuối cùng nữa, tên này có ý gì?

Xem thường chính bản thân nó?

“Nói như thế nào thì chắc chắn trong lòng ngươi vẫn có nghi hoặc mà thôi.”

“Chỉ có tự mình cảm thụ thì mới có thể biết rõ.

Âm thanh mênh mông lan rộng ra khắp nơi.

“Tự mình cảm thụ sao?”

Tần Cửu Ca nói nhẹ, sau đó nhìn lên pho tượng trước mắt này.

Gương mặt bị vô tận mê vụ che khuất nay đã lộ ra ngoài, lộ ra trước mặt Tần Cửu Ca.

Khi thấy được gương mặt này thì sắc mặt Tần Cửu Ca lộ ra vẻ khó tin.

Dù cho người này có đẹp trai tới mức nào đi chăng nữa thì Tần Cửu Ca cũng sẽ không có cảm giác gì.

Điều khiến cho hắn cảm thấy chấn động đó là dung mạo của người này lại y hệt như bản thân hắn.

Tuy nhiên pho tượng này lại có khí chất quá siêu phàm, không giống người nhân gian.

Tiên Khí mông lung, ánh sáng Đại Đạo chiếu rọi.

Bỗng nhiên một thân ảnh mông lung tuyệt thế xuất hiện trên đầu của pho tượng này.

Một thân ảnh mặc áp trắng, xếp bằng trên cửu tiêu đối mặt với chúng sinh.

Vũ trụ thương sinh, ức vạn chủng tộc, vô số sinh linh trải rộng khắp vô số tinh hà đều quỳ dưới chân thân ảnh này.

Từ cổ chí kim không ai so sánh được, ung dung giữa thiên địa, ngồi trên đỉnh phong, vạn cổ độc tôn.

“Chào ngươi, ta tên là Tần Cửu Ca.”

Thân ảnh áo trắng tuyệt thế kia nhìn Tần Cửu Ca rồi cười nói.

“Ngươi… Ngươi tên là Tần Cửu Ca?”

Tần Cửu Ca lúc này nhắm mắt lại, gương mặt hiện rõ vẻ kinh hãi.

Người có dáng vẻ đẹp trai y chang mình này lại cũng có tên Tần Cửu Ca, vậy bản thân là ai?

“Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta, hoặc nói đúng hơn là ta là kiếp trước của ngươi.”

“Đương nhiên ngươi cũng có thể gọi danh hào của ta tại thời đại này, Thiên Đế.”