Ta Là Thần Cấp Đại Phản Phái

Chương 1107: Sinh Tử Môn?




“Sinh tử môn? Thập tử vô sinh?”

Hiển nhiên Medusa cũng biết thông tin của toà sinh cửa môn này, nàng nhìn rất chăm chú. Sinh cửa môn, thập tử vô sinh, nghe đồn đi vào chắn chắc chết. Không ngờ lại xuất hiện ở nơi này.

”Hay là…Chúng ta không đi vào đi…”

Medusa cắn môi đỏ, truyền thuyết về sinh tử môn làm cho nàng rất kiêng kị. Nghe đồn đây là môn hộ hình thành lúc hỗn độn sơ khai, rất kỳ lạ.

”Sinh tử môn sao? Để bổn Đạo Tử lựa chọn sinh tử à? Há xứng sao?”

Tần Cửu Ca ung dung nhìn lướt qua trước mặt, môn hộ tràn ngập hơi thở âm dương, cười lạnh ra tiếng. Người khác kính sợ Sinh tử môn, trong mắt hắn chả là cái gì.

“Đừng lo, cứ đi theo cảm giác đi, cho dù là cửa sinh hay là cửa tử cứ vào đại.”

Tần Cửu Ca mỉm cười, mặc kệ là cửa sinh hay là cửa tử cũng làm sao có thể vây khốn hắn?

Nhìn Tần Cửu Ca bình thản mang theo vẻ mặt tự tin như thế, Medusa cũng không do dự, Tần Cửu Ca là chỗ dựa mạnh mẽ sau lưng nàng. Quen biết Tần Cửu Ca lâu như vậy, trước nay chuyện Tần Cửu Ca muốn làm cũng chưa từng thất bại. Trước kia chính mình quật cường như vậy cuối cùng cũng thành tùy tùng của hắn. Cho dù bên ngoài đồn đãi hiểm địa khó khăn hơn nữa, ở trước mặt Tần Cửu Ca vẫn không là cái gì. Nghĩ đến đây, Medusa nở một nụ cười, vặn vẹo thân thể rắn trực tiếp đi vào cửa tử. Một lần nữa khôi phục thành nữ vương Medusa chấp chưởng một phương Bất Hủ Đạo Thống mà không phải chỉ là Cửu Thải Thôn Thiên Mãng chỉ có thể uyển chuyển du dương dưới thân Tần Cửu Ca.

Medusa bùng phát Cửu Thải thần lực đi vào cửa tử. Tần Cửu Ca cũng theo Medusa vào trong đó. Sau khi Medusa vào cửa tử, có tử khí khủng bố bùng phát. Medusa hừ lạnh một tiếng, vô số tiểu xà cắn xé mảnh tử khí. Bàn tay ngọc khẽ nâng lên, tử khí tiêu tán gần hết.

”Cút hết cho bản vương.”

Mắt Medusa lộ ra hung quang, sau lưng có Tần Cửu Ca, cả người trở nên không giống trước.

Hoàn cảnh xung quanh cửa tử lạnh như băng, tựa như vực sâu vậy, cực kỳ hoang vắng và im lặng. Nếu không phải phía sau có Tần Cửu Ca, lúc này nàng cũng sẽ kinh hồn bạt vía. Đi thêm một chút nữa, hai mắt Medusa lóe lên, nàng cảm giác phía trước có sinh linh tồn tại. Mà đúng lúc này, một tiếng gào thét vang lên bên tai nàng. Một bóng người xuất hiện trước mặt Medusa. Cổ Hà, mà lúc này mắt Cổ Hà đỏ như máu.

”Giúp ta…Giết nàng, không…Giúp ta bắt nàng, ta phải tra tấn nàng.”

Cổ Hà khàn khàn gầm lên giống như đang nói chuyện với ai đó.

”Ngươi không phải nói là có thể giúp ta đối phó với hết thảy mọi người sao? Bây giờ, người đầu tiên ta để cho ngươi đối phó là người này.”

Cổ Hà giống như dã thú rống giận. Bây giờ hắn cảm giác mình có lực lượng vô cùng vô tận, mà tín ngưỡng cội nguồn của hắn là truyền thừa hắn vừa mới đạt được.

”An tâm đi, lời bản đế nói sao có thể không tính?”

Nhân vật trong đầu Cổ Hà nói một cách yêu dị. Thật vất vả mới tìm được một người nhận truyền thừa, hắn vẫn rất thích.

“Ở vũ trụ nàykhông có ai mà bản đế không đắc tội được.”

Tồn tại trong đầu Cổ Hà có vẻ hơi kiêu ngạo nói. Đương nhiên, lúc hứa hẹn, hắn theo bản năng cho rằng Cổ Hà ngay cả cảnh giới Thần Linh cũng không đạt tới thì có thể đắc tội với ai? Cùng lắm là một Thần Linh mà thôi. Hắn đoán người Cổ Hà đắc tội có thể là một Thần Linh sơ kỳ. Bây giờ xem ra là một Thần Linh viên mãn. Mặc dù đó khá là điều ngoài mong đợi của hắn, nhưng nó vẫn không nằm ngoài tầm kiểm soát. Một Thần Linh trong mắt vô số người có lẽ là tồn tại cao cao tại thượng, vô cùng tôn quý, nhưng trong mắt hắn cũng là tầm thường mà thôi. Nếu như trước kia người như vậy hắn cũng không để vào mắt. Tồn tại trong đầu Cổ Hà khống chế Cổ Hà ầm ầm ra tay. Tuy rằng chỉ tiện tay xuất một kích nhưng hắn tin tưởng, dưới một kích này bất luận Thần Linh nào cũng sẽ bị trấn áp. Pháp tắc khủng bố trấn áp xuống chậm rãi tựa như lật trời, tàn nhẫn vô cùng. Nếu là Thần Linh viên mãn bình thường lúc này chắc chắn đã hoàn toàn bối rối. Nhưng trên mặt Medusa không thấy một chút bối rối mà còn hiện ra nụ cười lạnh lùng. Nàng cũng ra tay ầm ầm, một tay hóa chưởng đẩy ngang ra giống như cối xay nghiền ép chư thiên, nơi nào nó đi qua thì hư không bèn sụp đổ.