Ta Là Thần Cấp Đại Phản Phái

Chương 1088: Hắn sẽ không làm gì tỷ tỷ mình đâu phải không…




Hai chiêu vô thượng đế pháp ầm ầm va chạm, tiếng nổ vang chấn động trong thiên địa. Chỉ là dư uy hơi mạnh mẽ một chút cũng đủ để làm trọng thương rất nhiều Thiên Kiêu. Bỗng nhiên, càn khôn như bị lật đổ, Tần Cửu Ca tung đế pháp nghiền nát đế pháp của Đạo Tử Địa Ngục, tấn công về phía hắn.

Uy năng vẫn kinh thiên như trước. Trong mắt Đạo Tử Địa Ngục lộ ra một chút hoảng sợ. Vội vàng tung ra bí kỹ của mình. Một cái chuông khổng lồ có hơi thở U Minh quấn quanh bay trên hư không. Đây là chí bảo bản mệnh của Đạo Tử Địa Ngục, U Minh Chung. Chí bảo vô cùng khủng bố, năng lực phòng ngự của nó thiên hạ vô song. Tuy rằng U Minh Chung ngăn cản được một bộ phận đế pháp, nhưng mà vẫn có rất nhiều uy chấn trùng kích tấn công đến trên người Đạo Tử Địa Ngục.

Phụt!

Đạo Tử Địa Ngục bị đánh bay trở về, phun ra mấy ngụm máu, một tay che ngực. Lúc này, bốn phương tám hướng im lặng! Đạo Tử Địa Ngục cũng không chỉ nổi danh ở Tinh Không Cổ Lộ thế hệ này. Từ vô số năm trước, Đạo Tử Địa Ngục cũng đã danh chấn Tinh Không Cổ Lộ. Chiến lực ngập trời, nhưng mà bây giờ hết lần đến lần khác bị Đạo Tử Tần tộc đánh lui!

Tần Cửu Ca ánh mắt lạnh lùng, không cho Đạo Tử Địa Ngục một chút cơ hội hít thở. Hắn đánh ra vô thượng đế pháp về phía Đạo Tử Địa Ngục, nhất thời tinh không gợn sóng vô tận.

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!

Hết quyền này tới quyền khác, hắn lao thẳng về phía Đạo Tử Địa Ngục với sức mạnh sâu như biển. Đạo Tử Địa Ngục bị đánh không có lực hoàn thủ, chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ, máu trong miệng phun thẳng, thậm chí ho ra rất nhiều mảnh vỡ lục phủ ngũ tạng.

Ầm!

Đạo Tử Địa Ngục bị Tần Cửu Ca chấn rơi ở tinh không, máu chảy theo gió, hoàn toàn không có phong thái của một Đạo Tử vô địch.

Sau một hồi im lặng nín thở, toàn bộ tinh không bùng lên một âm thanh kinh thiên động địa.

“Thắng rồi, Đạo Tử Tần tộc đã đánh bại Đạo Tử Địa Ngục!”

Quả nhiên, Đạo Tử Tần tộc vẫn là thần thoại bất bại.

“Truyền thuyết vô địch lại sắp truyền đi.”

Bốn phương tám hướng có tiếng thán phục vô song. Trong mắt tu sĩ nơi Tiên Cổ Tần tộc đóng quân càng mang theo kính sợ, sùng bái, cuồng nhiệt. Tần Đạo Tử vĩnh viễn là vương giả!

Mà thiếu nữ trang phục vàng Tần tộc, khuôn mặt trái xoan lộ ra vẻ khổ sở, không còn một chút khí phách của Hoang Cổ Thánh Thể, lẩm bẩm:

“Hắn. . . Hẳn là. . . Không đến mức thượng tỷ tỷ của hắn chứ?”

“Hẳn là. . . . Không thể nào…”

“Lúc trước hắn còn nhỏ như vậy.”

Lúc thiếu nữ khổ sở nói, hai tay còn khoa tay múa chân một chút. Thời gian trước nàng còn bế Tần Cửu Ca. Lúc đó, nàng làm sao có thể nghĩ được, tương lai của mình một ngày có thể sẽ được hắn ôm?”

“Có thể chống đỡ được bản Đạo Tử lâu như vậy, ngươi cũng có thể kiêu ngạo.” Tần Cửu Ca mắt lạnh nhìn Đạo Tử Địa Ngục. Đạo Tử Địa Ngục thiên tư thực lực quả thật rất mạnh mẽ, nhưng mà rất đáng tiếc đã đụng phải hắn. Tần Cửu Ca hắn chính là kẻ kết thúc tất cả thiên kiêu. Đạo Tử Địa Ngục nghe được những lời đó rốt cuộc không nhịn được nữa, một tay buông ngực ra, nằm sấp trên tinh không, điên cuồng nôn ra máu. Hai tay nắm chặt, không cam lòng. Nếu xung quanh có khe hở, Đạo Tử Địa Ngục nhất định sẽ bò vào.

”Tần Cửu Ca ngươi đừng quá đắc ý, sự tồn tại của ngươi dẫn đến sự gạt bỏ của tồn tại tối cao, ngày chết của ngươi không còn xa.”

Đạo Tử Địa Ngục mặt dữ tợn nhìn Tần Cửu Ca, trong lòng nói. Tồn tại tối cao chỉ kiêng kỵ sợ hãi Cổ Thiên Đình trong truyền thuyết chứ không kiêng kỵ Tiên Cổ Tần tộc.