Ta Là Thần Cấp Đại Phản Phái

Chương 1069: Gia gia




Bỗng nhiên không đợi Đường Tam tiếp tục lên tiếng thì một âm thanh đứt quãng và vô cùng già nua vang lên trong đầu y.

“Tam Nhi? Là Tam nhi phải không?”

“Ai? Ngươi là ai?”

Đường Tam thắc mắc, da đầu run lên liên tục.

Chủ nhân của thanh âm này mặc dù vừa nghe liền cảm giác vô cùng già nua, nhưng Đường Tam dám khẳng định cảnh giới của người này thấp nhất cũng phải là Thần Vương Cảnh.

“Ta… là gia gia của ngươi, là gia gia… của ngươi.”

Thanh âm già nua vang lên trong đầu Đường Tam.

Thông tin này khiến cho đầu Đường Tam như muốn nổ tung.

Gia gia hắn?

Âm thanh này khiến cho một ký ức đã ngủ say trong đầu hắn tỉnh lại.

Gia gia của hắn tên là Đường Tu, trước khi hắn xuất thế thì y chính là thiên kiêu chí tôn xuất xắc nhất của lịch sử Đường Môn.

Trong lúc ấy thì tất cả tu sĩ của Đường Môn đều cho rằng gia gia hắn là người có thể dẫn dắt toàn bộ thực lực của Đường Môn lên một bậc thang mới.

Nhưng trong một ngày nào đó không ngờ mệnh bài của gia gia Đường Tu của hắn đột nhiên vỡ nát.

Khi đó toàn bộ Đường Môn như muốn nổi điên, bọn hắn nghi ngờ những lão bất tử của các Đạ Thống đối địch ra tay.

Nhưng mà về sau thì dù cho Bất Hủ Đường Môn vận dụng toàn bộ mối quan hệ nhưng cũng không biết rõ vì sao Đường Tu lại đột ngột vẫn lạc, thậm chí mất ở nơi nào cũng là một ẩn số.

Ngay cả Đường Tam cũng tưởng gia gia của bản thân đã mất rồi.

Không ngờ gia gia của hắn vậy mà vẫn chưa mất, thậm chí còn đột phá tới cảnh giới cao hơn nữa.

Đường Tam mừng rỡ vô cùng, nếu như gia gia trở về thì một mạch này của hắn có thể nói là thực lực tăng vọt.

“Gia gia, ngươi ở đâu?”

Đường Tam cố gắng đè xuống kích động của bản thân rồi lên tiếng hỏi.

“Tam nhi, ngươi đi theo chỉ dẫn của bản đồ này rồi đến chỗ của ta, gia gia có truyền thừa đưa cho ngươi.”

Thanh âm kia càng thêm đứt quãng.

Sau đó thì mặc kệ Đường Tam có kêu gọi ra sao thì cũng không nhận lại bất kỳ phản hồi nào.

Nhưng mà Đường Tam phát hiện trong đầu mình xuất hiện một bức họa giống như là địa đồ.

Đường Tam lộ ra vẻ kinh ngạc, sau một khắc thì hắn ngửa mặt lên trời cười to.

“Lão thiên thật sự không phụ ta, tất cả những gì của ta thì cuối cùng cũng là của ta mà thôi, Tần Cửu Ca chỉ là một tên hề không hơn không kém, hắn lấy gì tranh với ta.”

Mà lúc này thì Đường Tam đã tới được Tu La Thành trong truyền thuyết.

“Không ngờ Tu La Thành trong truyền thuyết lại nằm ở một vực sâu như thế này!”

Tần Cửu Ca thoáng kinh ngạc một chút.

Truyền thuyết về Tu La Thành trên Tinh Không Cổ Lộ cực kỳ thần bí, không ai biết rõ vị trí của Tu La Thành cả.

Hành tung của nó hoàn toàn không có quy luật.

Chỉ có một số ít người cực kỳ may mắn mới có thể chứng kiến được Tu La Thành.

Tần Cửu Ca sau khi kinh ngạc một lúc thì cũng lấy lại tinh thần, Thần Lực phun trào rồi lao thẳng xuống dưới.

Dưới vực sâu không đáy này như miệng của một con quái thú to lớn, kinh khủng cực điểm.

Xung quanh lại còn có sương mù quỷ dị màu xám bao phủ.

Liếc mắt nhìn thôi cũng có thể thấy được Âm Phong gào thét, âm mù bao phủ, khung cảnh hoang vu.

Trên đất có vô số thi thể đã mục nát.

Quần áo trên người của các thi thể này đã mục nát hết, ánh mắt của chúng chuyển sang màu đỏ.

Sau đó vô số thi thể đứng dậy bao vây Tần Cửu Ca khi hắn vừa bước chân xuống dưới vực sâu.

Móng tay bọn chúng sắc bén như bảo đảo, cho dù là làn da của Thiên Tôn cảnh cũng không gánh chịu nổi.

Trong những thi thể này thậm chí còn có cả Thần Linh Cảnh.

Điều này đại biểu cho việc cho dù là Thần Linh xuống dưới đây thì cũng không thu được chỗ tốt nào.

Nhưng Tần Cửu Ca chỉ cần nhấc tay lên một cái thì những thi thể này đều bị đập nát.

Viêm Linh Cơ cùng Hồ Na đứng sau lưng hắn hoàn toàn không tìm thấy cơ hội xuất thủ.

Nhưng mà khi tiến vào Tu La Thành trong truyền thuyết thì Tần Cửu Ca hoàn toàn không tìm được bất kỳ thứ gì gọi là Tu La Chí Bảo cả.

Điều này khiến Tần Cửu Ca nhíu mày.

Nhưng sau đó hắn liền giãn lông mày ra.

“Nếu như đã tới thì ngươi đi tìm Tu La Chí Bảo cho bản Đạo Tử đi.”

Lúc này một bên khác thì Đường Tam cùng nam tử ôn hòa kia đã tới vực sâu mênh mông này.

“Dựa theo chỉ thị của gia gia, Tu La Thành nằm ngay ở đây.”

Thần sắc của Đường Tam trở nên kích động.

Tần Cửu Ca tới trước thì sao chứ?

Những gì của hắn thì chỉ có thể là của hắn mà thôi.

“Để bản thân ta tiến vào cho.”

Đường Tam nhìn nam tử ôn hòa kia rồi cười nhạt một tiếng.

Hắn cực kỳ kiêng kỵ nam tử này cùng với thế lực sau lưng hắn.

Cho dù tới hiện tại nam tử này vẫn đang giúp mình, nhưng mà hắn vẫn không thể buông bỏ cảnh giác.

Nam tử ôn hòa kia cười cười, y biết rõ trong lòng Đường Tam hiện tại vẫn đang kiêng kỵ mình, nhưng Đường Tam chỉ là con cờ của hắn mà thôi.

Đường Tam nói xong thì lập tức nhảy xuống dưới vực sâu không đáy kia theo chỉ thị của gia gia.

Hắn biết rõ Tu La Chí Bảo nằm ở đâu.

Dù không có Tu La Ngọc Bội thì nay hắn cũng đã có cách đi vào Tu La Thành rồi.

Tần Cửu Ca lấy gì so với hắn nữa?

Chờ đến khi hắn đạt được Tu La Chí Bảo rồi tu luyện thêm một đoạn thời gian nữa rồi tấn thăng lên Thần Vương, khống chế toàn bộ Tu La Thành.

Lúc đó thì Tần Cửu Ca còn không phải đồ chơi trong tay hắn sao?

“Tới rồi.”

Tần Cửu Ca đang có mặt trong Tu La Thành sáng hai mắt lên.

Hắn tìm nửa ngày trong Tu La Thành này rồi những vẫn không tìm được Tu La Chí Bảo.

Xem ra khả năng lớn là Tu La Chí Bảo được chuẩn bị cho Đường Tam, nếu như y không tới thì không thể đạt được.

Một bên khác thì Đường Tam đang cất bước giữa vục sâu phức tạp trước mắt.

“Tam nhi, đi về phía trước một chút thì quẹo bên tay phải, sau đó tiếp tục đi thẳng là được.”