Ta Là Thần Cấp Đại Phản Phái

Chương 1067: Sớm một bước




Một uy áp mênh mông cuộn sạch toàn bộ thiên địa, rất nhiều tu sĩ của Sâm La Tinh Vực nằm rạp trên đất, biểu thị thần phục.

“Ngũ trưởng lão, không ngờ Ngũ trưởng lão vậy mà lại xuất quan.”

Sau khi tiếng kinh hô kia vang lên thì trên không trung của Ma Thiên Giáo xuất hiện một bóng mờ.

Người kia hai con ngươi ngoan lệ, toàn bộ thân hình đều bị áo bào đen bao bộc, chỉ có hai bàn tay gầy còm sắc nhọn lộ ra.

“Ai dám đến Ma Thiên Giáo quấy rối.”

Ngũ trưởng lão Sâm Hàn lên tiếng.

Tại Sâm La Tinh Vực này cần phải cường thế, nếu như ngươi chỉ cần lộ ra vẻ mềm yếu thì ngươi sống không lâu.

Nhưng một chùm sáng màu đen mang khí tức hủy diệt tất cả xuất hiện, đánh xuyên qua vị Ngũ trưởng lão vừa xuất hiện này.

Thân thể của y trực tiếp hóa thành tro tàn.

Vị Ngũ trưởng lão cực kỳ nổi danh tại Sâm La Tinh Vực này lại bị miểu sát một cách dễ dàng như vậy.

Một màn này khiến cho toàn bộ môn nhân đệ tử của Ma Thiên Giáo không dám tin vào mắt mình, bọn hắn run như cầy sấy, ánh mắt hoảng sợ.

Ngũ trưởng lão của bọn hắn là một cường giả Thần Linh Hậu Kỳ, không ngờ một tồn tại kinh khủng như thế lại chết trước khi kịp thấy bóng dáng của địch nhân.

“Ha ha ha, khách quý ở xa tới, không tiếp đón từ xa được, không tiếp đón từ xa được.”

Sau khi Ngũ trưởng lão vừa mất mạng thì trong Ma Thiên Giáo lại xuất hiện một khí tức kinh khủng khác.

Người này mang một gương mặt tươi cười rồi nhìn về phía Tần Cửu Ca.

Y hoàn toàn không vì chuyện Ngũ trưởng lão mất mạng mà có thái độ gì với Tần Cửu Ca cả.

Bởi vì hắn không thể đắc tội với người tùy tiện liền miểu sát Ngũ trưởng lão.

Người đến đương nhiên không phải ai khác ngoài Tần Cửu Ca.

“Đạo Tử, nếu như muốn vào Tu La Thành thì cần Tu La Ngọc Bội, ta biết rõ vị trí của Tu La Thành, về phần Tu La Ngọc Bội thì lại nằm trong tay của hai Đạo Thống khác.”

Hồ Na nói với Tần Cửu Ca.

Trước kia nàng chuẩn bị mời Đường Tam rồi mới động thủ với Đạo Thống này, đoạt Tu La Ngọc Bội.

Nhưng kế hoạch lại có biến hóa khác.

Người đi cùng bản thân tới đây không phải Đường Tam mà là Tần Đạo Tử.

Tần Cửu Ca nhẹ gật đầu, hắn lười nói chuyện với mấy tên Ma Thiên Giáo này.

Hắn trực tiếp báo ra ý đồ của bản thân.

“Nghe nói trong tay của các ngươi có một khối Ngọc Bội có đồ án Tu La, đem nó giao cho ta.”

Tần Cửu Ca lên tiếng.

Đây là mệnh lệnh chứ không phải câu hỏi.

“Tại hạ không hiểu công tử đang nói cái gì?”

Vị giáo chủ của Ma Thiên Giáo này tuy mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đã xuất hiện sóng to gió lớn.

Quá khứ hắn đã từng đoạt được một khối ngọc bội có đồ án Tu La.

Mặc dù không biết tác dụng chân chính của khối ngọc bội đó nhưng hắn mơ hồ cũng có thể biết được trong đó chứa đại bí mật.

Thế nên dù cho cực kỳ kiêng kỵ Tần Cửu Ca nhưng hắn vẫn chọn giữ lại.

Đáp lại lời của giáo chủ Ma Thiên Giáo là một đạo Thần Lực có lẫn một tia Hồng Mông Khí.

Tên giáo chủ kia dù chỉ trúng một tia thần lực thôi cũng đã bay thẳng ra ngoài như một viên đạn pháo, toàn bộ ngọn núi đều bị đánh sập.

“Đây không phải là thỉnh cầu hay câu hỏi, mà là mệnh lệnh, trong vòng năm hơi nếu như ta không thấy được khối ngọc bội kia thì tự gánh hậu quả.”

Tần Cửu Ca nheo mắt lại rồi nói.

Xem ra hắn vẫn chưa đủ hung ác.

Chỉ muốn lấy một khối ngọc bội thôi cũng khó vậy sao?

“Ngươi nghĩ ngươi là ai? Chờ giáo chủ của ta…”

Một tên tu sĩ không sợ chết của Ma Thiên Giáo lên tiếng.

Một giây sau y lập tức khí tuyệt bỏ mình, thần thức tán loạn.

Người xuất thủ không phải Tần Cửu Ca mà là vị giáo chủ của Ma Thiên Giáo kia.

Vị giáo chủ kia bò ra từ phế tích.

Cả gương mặt mang theo vẻ cung kính, hoàn toàn không có ngạo khí của một giáo chủ.

“Công tử, ta nhớ ra rồi, khối ngọc bội kia thật sự đang ở chỗ của ta, xin công tử xem qua.”

Sau kho nói xong thi gáo chủ Ma Thiên Giáo lấy một viên ngọc bội từ trong Nhẫn Trữ Vật của mình rồi đưa về phía Tần Cửu Ca.

Điều này khiến cho vô số đệ tử của Ma Thiên Giáo lộ ra vẻ khiếp sợ.

Giáo chủ của mình bị đánh thảm như thế còn không dám phản kháng, sau đó y còn giết cả đệ tử của giáo mình

Cái này…

Vị giáo chủ kia cúi đầu xuống, trong mắt hiện rõ vẻ sợ hãi.

Tại Sâm La Tinh Vực tàn nhẫn bá đạo đương nhiên trọng yếu, nhưng thứ trọng yếu hơn là sống sót.

Nói một cách khác nào khi nào cần sợ thì phải sợ.

Nam tử trẻ tuổi này có thể lấy tu vi Thần Linh Hậu Kỳ trấn áp bản thân, dựa theo ánh mắt tàn nhẫn được trui rèn qua vô số năm của hắn thì tên này chắc chắn có bối cảnh cực kỳ thâm hậu.

Một khối ngọc bội không biết tác dụng gì mà thôi, cho thì cho cũng không sao.

Tần Cửu Ca cầm Tu La Ngọc Bội lập tức đi cùng với Hồ Na, không nói thêm một câu nào.

Hồ Na nhất thời không biết nói thêm gì, ban đầu nàng nghĩ cho dù là Tần Cửu Ca thì muốn lấy được khối ngọc bội này cũng phải tốn một ít thời gian.

Dù sao tại Sâm La Tinh Vực toàn là kẻ liều mạng, là những kẻ ngay cả mạng của mình cũng không quan tâm.

Không ngờ bọn hắn lại chịu nhận thua trước Tần Cửu Ca.

Viêm Linh Cơ đứng cạnh thì bình tĩnh vô cùng, sau khi phụng dưỡng công tử nhiều năm thì nàng đã quen với tác phong của hắn.

Có thể cướp thì chắc chắn không nói chuyện.

May mà tên giáo chủ kia biết nhìn người, nếu không thì cùng lắm cũng thêm một tràng sát phạt mà thôi.

Mà giờ khắc này giáo chủ của Ma Thiên Giáo hít một hơi thật sâu, trên người nam tử kia hắn cảm nhận được một khí tức khiến cho bản thân run rẩy không ngừng.