Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 929: Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi




Không lâu sau, hoa nở hoa tàn, một hồi mây mưa qua đi.

Sáng ngày hôm sau.

Trên long sàng, nữ đế vừa mới tỉnh dậy, hai mắt nàng mơ màng, nàng vươn vai một cái rồi gọi: “Hoàng phu, ngươi tới đây!"

Chuyện này sao mà chịu được đây?

Có điều Lâm Bắc Phàm vẫn chống đỡ bằng ý chí sắt đá của mình, hắn nói: “Bệ hạ, chuyện này mặc dù tốt nhưng bệ hạ đừng trầm mê nam sắc quá mà bỏ lỡ chuyện quốc gia đại sự! Nếu bệ hạ muốn thì để tối!"

Nữ đế trợn trắng mắt: “Ngươi nói linh tinh cái gì đấy? Trẫm chỉ muốn nói chuyện với ngươi mà thôi!"

“Bệ hạ, thế bệ hạ muốn nói gì?” Lâm Bắc Phàm bước tới và hỏi.

Nữ đế bỗng không được tự nhiên: “Hoàng phu, thực ra từ trước đến nay trẫm cũng giấu ngươi một chuyện! Hi________________ vọng ngươi nghe xong thì đừng giận!"

Lâm Bắc Phàm lập tức nghiêm túc: “Bệ hạ nói đi! Ta rất kiên cường, trừ việc cho ta mọc sừng ra thì ta đều có thể chấp nhận!"

“Ngươi đừng có đùa nữa, trẫm nói nghiêm túc đấy” Nữ đế tức muốn đấm cho hắn một trận.

“Thế bệ hạ có chuyện gì thì nói đi!"

Ánh mắt nữ đế sáng lên, nàng không dám nhìn thẳng Lâm Bắc Phàm: “Thực ra chuyện ngươi tham ô trẫm đã biết!"

Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Tại sao bệ hạ lại biết?"

Nữ đế càng chột dạ: “Bởi vì... số tiền ngươi tham ô mấy năm nay đều rơi vào túi trẫm!"

Lâm Bắc Phàm càng sững sờ hơn: “Tại sao lại rơi vào túi của bệ hạ?"

Nữ đế trùm chăn lên che đầu mình, nàng rầu rĩ: “Bởi vì Bạch Quan Âm tỷ tỷ là người của trẫm!"

Lâm Bắc Phàm cứng đờ người: “Bạch Quan Âm... là người của bệ hạ?"

Khoảnh khắc ấy Lâm Bắc Phàm đã hiểu ra rất nhiều chuyện.

Rằng tại sai nhiều năm nay hắn tham ô nhiều như vậy, theo lí mà nói thì phải bị xử lí từ lâu, song hắn chẳng bị làm sao cả, ngược lại quá trình tham ô còn thuận lợi hơn.

Rằng tại sao những năm nay hắn dốc lòng điều tra mà không tra được gì.

Tất cả là bởi nữ để chính là đại Boss phía sau!

Tiền mà hắn tham ô được đều rót vào túi của nữ đế, điều này đồng nghĩa với việc trước giờ hắn đều đang làm việc cho nữ đế thế nên nàng yêu thích hắn là đúng rồi.

Tại sao hắn đi điều tra lại không tra ra được gì, là bởi mọi thứ đều là của nữ đế, hắn không tra ra được là phải! Lâm Bắc Phàm từng cho rằng bản thân hắn làm nhiều chuyện không ai biết! Song không ngờ nữ đế lại biết tất cả! Hắn mới chính là một kẻ ngu ngốc! Cực kì ngu ngốc!

Lâm Bắc Phàm bi phẫn: “Bệ hạ, bệ hạ giấu ta cực khổ quá!"

Nữ đế chột dạ vô cùng: “Hoàng phu, trẫm xin lỗi, thực ra trẫm không cố ý..."

Lâm Bắc Phàm lại càng bi phẫn hơn: “Lại còn không cố ý nữa? Bệ hạ giấu ta ba năm trời đấy, đời người có mấy lần ba năm?"

Nữ đế thò đầu ra khỏi chăn, nàng yếu ớt nói: “Hoàng phu, ngươi đã nói dù trước đây trẫm làm chuyện gì thì ngươi cũng tha thứ cho trẫm cơ mà!"

Lâm Bắc Phàm tức đến run rẩy: “Được, hóa ra bệ hạ vẫn luôn đợi ta, tính kế ta, hại ta áy náy vô cùng! Mẹ của Trương Vô Kị nói đúng, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng biết lừa người!"

Nữ đế lại chui tọt đầu vào chăn.

Lâm Bắc Phàm tức giận kéo chăn của nàng ra.

Nữ đế hoang mang, nàng run bần bật: “Hoàng phu, ngươi định làm gì?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười lạnh lùng: “Bệ hạ, bệ hạ nói xem ta còn có thể làm gì? Ta đang tủi thân lắm, không có chỗ nào để xả hết, chỉ đành xả lên người bệ hạ thôi! Mong bệ hạ hiểu cho nỗi khổ của ta!"

Nữ để hô lên: “Đừng mà!"

“Không muốn cũng phải muốn!"

Lâm Bắc Phàm bèn bổ nhào đến.

Trong tẩm cung bèn truyền đến những âm thanh ngân nga.

Không lâu sau, lão thái giám dẫn một đám cung nữ và thái giám vào. Bọn họ dò hỏi thái giám canh cửa: “Tình hình ra sao rồi?"

“Bẩm Lưu công công, điện hạ và bệ hạ vẫn chưa dậy!"

Lão thái giám cực kì hài lòng: “Chưa dậy cơ à, như vậy mới có cơ hội sinh long tử long tôn chứ! Truyền lệnh xuống, hôm nay hủy bỏ buổi triều sớm, nói với bách quan rằng không có chuyện gì gấp thì đừng tới làm phiền bệ hạ và điện hạ!"

“Vâng thưa Lưu công công!” Mọi người đáp.

Mãi đến chiều, Lâm Bắc Phàm mới ra khỏi cửa.

Hắn dặn dò: “Bệ hạ mệt nên đang nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền!"

“Vâng thưa điện hạ!” Mọi người đáp.

Lâm Bắc Phàm vội vã tới Ngự Thư phòng, xử lí một đống chuyện gấp xong, hắn lại trở về Lâm phủ nói rõ mọi chuyện với mọi người, đến tối lại về hoàng cung.

Lúc này, nữ đế đã dậy, nàng đang dùng bữa.

Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, nàng trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ xấu xa!"

Lâm Bắc Phàm ân cần hỏi han: “Giờ bệ hạ thấy đỡ hơn chưa?"

Nữ đế lại càng giận hơn: “Ngươi nói xem?"

Lâm Bắc Phàm bưng bát cháo lên: “Bệ hạ, để thần đút cho bệ hạ, đền tội với bệ hạ!"

“Hừ! Vậy còn được!"

Nữ đế ăn no xong thì lại được Lâm Bắc Phàm ôm chặt.

Nàng hoang mang: “Ngươi muốn làm gì?"

Lâm Bắc Phàm hùng hổ nói: “Bệ hạ, hoàng thất Đại Võ không thể không có hậu duệ được, chúng ta phải cố gắng vì huyết mạch của Đại Võ! Bệ hạ yên tâm đi, thần sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!"

“Cái tên xấu xa nhà ngươi!"

Không lâu sau, hoa nở hoa tàn, một hồi mây mưa qua đi.

Sáng ngày hôm sau.

Trên long sàng, nữ đế vừa mới tỉnh dậy, hai mắt nàng mơ màng, nàng vươn vai một cái rồi gọi: “Hoàng phu, ngươi tới đây!"

Chuyện này sao mà chịu được đây?

Có điều Lâm Bắc Phàm vẫn chống đỡ bằng ý chí sắt đá của mình, hắn nói: “Bệ hạ, chuyện này mặc dù tốt nhưng bệ hạ đừng trầm mê nam sắc quá mà bỏ lỡ chuyện quốc gia đại sự! Nếu bệ hạ muốn thì để tối!"

Nữ đế trợn trắng mắt: “Ngươi nói linh tinh cái gì đấy? Trẫm chỉ muốn nói chuyện với ngươi mà thôi!"

“Bệ hạ, thế bệ hạ muốn nói gì?” Lâm Bắc Phàm bước tới và hỏi.

Nữ đế bỗng không được tự nhiên: “Hoàng phu, thực ra từ trước đến nay trẫm cũng giấu ngươi một chuyện! Hi vọng ngươi nghe xong thì đừng giận!"

Lâm Bắc Phàm lập tức nghiêm túc: “Bệ hạ nói đi! Ta rất kiên cường, trừ việc cho ta mọc sừng ra thì ta đều có thể chấp nhận!"

“Ngươi đừng có đùa nữa, trẫm nói nghiêm túc đấy? Nữ đế tức muốn đấm cho hắn một trận.

“Thế bệ hạ có chuyện gì thì nói đi!"

Ánh mắt nữ đế sáng lên, nàng không dám nhìn thẳng Lâm Bắc Phàm: “Thực ra chuyện ngươi tham ô trẫm đã biết!"

Lâm Bắc Phàm sững sờ: “Tại sao bệ hạ lại biết?"

Nữ đế càng chột dạ: “Bởi vì... số tiền ngươi tham ô mấy năm nay đều rơi vào túi trẫm!"

Lâm Bắc Phàm càng sững sờ hơn: “Tại sao lại rơi vào túi của bệ hạ?"

Nữ đế trùm chăn lên che đầu mình, nàng rầu rĩ: “Bởi vì Bạch Quan Âm tỷ tỷ là người của trẫm!"

Lâm Bắc Phàm cứng đờ người: “Bạch Quan Âm... là người của bệ hạ?"

Khoảnh khắc ấy Lâm Bắc Phàm đã hiểu ra rất nhiều chuyện.

Rằng tại sai nhiều năm nay hắn tham ô nhiều như vậy, theo lí mà nói thì phải bị xử lí từ lâu, song hắn chẳng bị làm sao cả, ngược lại quá trình tham ô còn thuận lợi hơn.

Rằng tại sao những năm nay hắn dốc lòng điều tra mà không tra được gì.

Tất cả là bởi nữ đế chính là đại Boss phía sau!

Tiền mà hắn tham ô được đều rót vào túi của nữ đế, điều này đồng nghĩa với việc trước giờ hắn đều đang làm việc cho nữ đế thế nên nàng yêu thích hắn là đúng rồi.

Tại sao hắn đi điều tra lại không tra ra được gì, là bởi mọi thứ đều là của nữ đế, hắn không tra ra được là phải!

Lâm Bắc Phàm từng cho rằng bản thân hắn làm nhiều chuyện không ai biết! Song không ngờ nữ đế lại biết tất cả!

Hắn mới chính là một kẻ ngu ngốc! Cực kì ngu ngốc!

Lâm Bắc Phàm bi phẫn: “Bệ hạ, bệ hạ giấu ta cực khổ quá!"

Nữ đế chột dạ vô cùng: “Hoàng phu, trẫm xin lỗi, thực ra trẫm không cố ý..."

Lâm Bắc Phàm lại càng bi phẫn hơn: “Lại còn không cố ý nữa? Bệ hạ giấu ta ba năm trời đấy, đời người có mấy lần ba năm?"

Nữ đế thò đầu ra khỏi chăn, nàng yếu ớt nói: “Hoàng phu, ngươi đã nói dù trước đây trẫm làm chuyện gì thì ngươi cũng tha thứ cho trẫm cơ mà!"

Lâm Bắc Phàm tức đến run rẩy: “Được, hóa ra bệ hạ vẫn luôn đợi ta, tính kế ta, hại ta áy náy vô cùng! Mẹ của Trương Vô Kị nói đúng, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng biết lừa người!"

Nữ đế lại chui tọt đầu vào chăn.

Lâm Bắc Phàm tức giận kéo chăn của nàng ra.

Nữ đế hoang mang, nàng run bần bật: “Hoàng phu, ngươi định làm gì?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười lạnh lùng: “Bệ hạ, bệ hạ nói xem ta còn có thể làm gì? Ta đang tủi thân lắm, không có chỗ nào để xả hết, chỉ đành xả lên người bệ hạ thôi! Mong bệ hạ hiểu cho nỗi khổ của ta!"

Nữ để hô lên: “Đừng mà!"

“Không muốn cũng phải muốn!"

Lâm Bắc Phàm bèn bổ nhào đến.

Trong tẩm cung bèn truyền đến những âm thanh ngân nga.

Không lâu sau, lão thái giám dẫn một đám cung nữ và thái giám vào. Bọn họ dò hỏi thái giám canh cửa: “Tình hình ra sao rồi?"

“Bẩm Lưu công công, điện hạ và bệ hạ vẫn chưa dậy!"

Lão thái giám cực kì hài lòng: “Chưa dậy cơ à, như vậy mới có cơ hội sinh long tử long tôn chứ! Truyền lệnh xuống, hôm nay hủy bỏ buổi triều sớm, nói với bách quan rằng không có chuyện gì gấp thì đừng tới làm phiền bệ hạ và điện hạ"

“Vâng thưa Lưu công công!” Mọi người đáp.

Mãi đến chiều, Lâm Bắc Phàm mới ra khỏi cửa.

Hắn dặn dò: “Bệ hạ mệt nên đang nghỉ ngơi, nếu không có chuyện gì thì đừng tới làm phiền!"

“Vâng thưa điện hạ!” Mọi người đáp.

Lâm Bắc Phàm vội vã tới Ngự Thư phòng, xử lí một đống chuyện gấp xong, hắn lại trở về Lâm phủ nói rõ mọi chuyện với mọi người, đến tối lại về hoàng cung.

Lúc này, nữ đế đã dậy, nàng đang dùng bữa.

Nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, nàng trợn trắng mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Đồ xấu xa!"

Lâm Bắc Phàm ân cần hỏi han: “Giờ bệ hạ thấy đỡ hơn chưa?"

Nữ đế lại càng giận hơn: “Ngươi nói xem?"

Lâm Bắc Phàm bưng bát cháo lên: “Bệ hạ, để thần đút cho bệ hạ, đền tội với bệ hạ!"

“Hừ! Vậy còn được!"

Nữ đế ăn no xong thì lại được Lâm Bắc Phàm ôm chặt.

Nàng hoang mang: “Ngươi muốn làm gì?"

Lâm Bắc Phàm hùng hổ nói: “Bệ hạ, hoàng thất Đại Võ không thể không có hậu duệ được, chúng ta phải cố gắng vì huyết mạch của Đại Võ! Bệ hạ yên tâm đi, thần sẽ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi!"

“Cái tên xấu xa nhà ngươi!"

Cứ thế, nữ đế lại bị Lâm Bắc Phàm dày vò.

Khi hắn và nữ đế trải qua những ngày tháng yên bình thì ở Đại Hạ ngàn dặm xa xôi lại bất ổn vô cùng.

Bởi vì chuyện trong đại hôn của Lâm Bắc Phàm và nữ đế đã được lan truyền đến đây.

1111 chữ