Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 921: Bệ hạ của ta đâu?




Lâm Bắc Phàm ai oán: “Bệ hạ, hai người thích nói thì cứ nói, chẳng lẽ hai người còn định coi ta là người ngoài à?” Nữ đế thấy hơi đau đầu: “Không phải coi ngươi là người ngoài mà đây là chuyện của nữ nhi, thực sự không thể nói với ngươi!"

“Bệ hạ, có gì khó đâu, bệ hạ cứ coi thần thành một nữ nhân là được rồi, coi thần thành bạn thân khác giới cũng được!"

Lâm Bắc Phàm nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Con người của thần không có ưu điểm gì, chỉ giỏi lắng nghe, giải quyết nỗi buồn, san sẻ khó khăn với nữ nhân! Không giấu thì bệ hạ, ta còn có một biệt danh khác là người trong mộng của chín trăm triệu thiếu nữ toàn cầu!"

Nữ đế tức đến mức trợn trắng mắt.

Cái tên này để được ở lại mà có thể viện bất cứ lí do gì, đúng là không cần mặt mũi mà!

Tử Nguyệt nữ đế cũng không nhịn được mà lên tiếng: “Quân sư, ngươi rời đi đi! Đợi trẫm và tỷ tỷ nói chuyện xong thì lại tới tìm ngươi!"

Hai vị nữ đế cứ can ngăn mãi, Lâm Bắc Phàm chỉ đành rời đi với vẻ không nỡ: “Thế... thế thì ta đi đây!"

Hai vị nữ đế cùng nhau phất tay: “Đi đi!"

Lâm Bắc Phàm lưu luyến: “Ta đi thật đây!"

Hai vị nữ đế lại phất tay: “Mau đi đi!"

Hắn lại đi thêm hai bước rồi lại quay đầu: “Ta đi thật đấy, không quay lại nữa đâu!"

Hai vị nữ đế phất tay: “Không quay lại càng tốt!"

Lâm Bắc Phàm tiếp tục đi hai bước, hắn cảm thán: “Lần này từ biệt, không biết phải đến khi nào mới được gặp lại, ta thấy không nỡ vô cùng! Chẳng lẽ hai người không có gì muốn nói với ta hay sao?"

Hai vị nữ đế đồng thanh đáp: “Có!"

Lâm Bắc Phàm hớn hở, hắn chạy bước nhỏ quay về: “Hai người muốn nói gì?"

Hai vị nữ đế: “Cút!"

Lâm Bắc Phàm: "..."

Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm bèn thui thủi rời đi.

Hắn thấy bất bình vô cùng: “Hai nữ nhân này đúng kiểu gặp bạn là quên tình mà!"

Tới chạng vạng tối, Tử Nguyệt nữ đế rời khỏi hoàng cung, nàng cởi bỏ bộ hoàng bào rồi thay một bộ đồ màu tím, sau đó nhẹ nhàng lẻn tới Lâm phủ.

Chuyện này khiến cả Lâm phủ rùm beng lên.

“Tử Nguyệt cô nương trước kia vang danh khắp kinh thành lại chính là Tử Nguyệt nữ đế ư!” Lý Sư Sư kinh ngạc vô cùng.

“Thân phận thay đổi đột ngột quá, đúng là không thể tưởng tượng nổi!” Mạc Như Sương lắc đầu.

Tiểu quận chúa chau mày: “Hồi đầu ta đã thấy nữ nhân kia có vấn đề rồi mà, hiện giờ quả nhiên là vậy! Ngươi cũng giả bộ ghê đấy, ấy thế mà lại là nữ đế của Tà Nguyệt hoàng triều!"

Kiếm tiên vừa nâng ly rượu vừa cười: “Ngày trước tới chi viện cho Tà Nguyệt vương triều, bản tọa đã nhìn ra hai người liếc mắt đưa tình từ lâu, hiện giờ quả đúng là như vậy! Hai vị nữ đế trong thiên hạ đều trở thành nữ nhân của lão đệ! Không thể không nói, lão đệ đúng là nổi tiếng phong lưu!"

“Ai nói không phải chứ, nhìn mà bản tọa cũng muốn có một cô vợ, ha ha!” Đao thánh bật cười.

“Mau đi tìm đi, lão phu đợi để uống rượu mừng của ngươi nhé. Thương thần mỉm cười.

“A di đà phật!” Lão hòa thượng khẽ mỉm cười.

...

Tử Nguyệt nữ đế cũng mỉm cười, nàng nói với giọng xin lỗi: “Các vị có lòng rồi! Hồi đầu vì phục quốc mà trẫm không thể không che giấu thân phận của mình, mong mọi người đừng để bụng!"

“Ta hiểu mà, ta cực kì hiểu nỗi khổ của ngươi!:

“Chúng ta sẽ không để trong lòng đâu!"

Mọi người đều hiểu cho nỗi khổ của Tử Nguyệt nữ đế Dẫu sao thì nàng cũng là công chúa, một khi thân phận bị bại lộ thì chắc chắn nàng sẽ bị Đại Nguyệt, thậm chí là cả thiên hạ nhòm ngó, như vậy thì công cuộc khôi phục đất nước của nàng sẽ vô cùng khó khăn.

Thế nên nàng chỉ đành ẩn giấu thân phận của mình, như vậy mới có thể bảo vệ bản thân. Đồng thời, mọi người cũng khâm phục nàng vô cùng.

Một nữ tử nhỏ bé lại dẫn cả đội tàn binh bại tướng, khôi phục được vương triều của mình trong vòng chưa đến hai mươi năm. Trong cả quá trình ấy chắc chắn nàng đã phải trải qua nhiều gian khổ mà người ngoài không thể biết được.

Lúc này, Tử Nguyệt nữ đế vỗ tay, ra lệnh cho mọi người đầy hai xe đồ đầy ắp vào.

“Đây là quà trẫm mang từ Tà Nguyệt tới, mời mọi người nhận!"

Mỗi một người đều nhận được vài món quà.

Người có ý kiến nhất là tiểu quận chúa, và nàng cũng là người nhận được nhiều quà nhất, hơn nữa tất cả đều là đồ ăn. Tiểu quận chúa vui muốn phát điên.

Hai mắt Lâm Bắc Phàm sắng hoắc: “Bệ hạ, của ta đâu?"

“Quân sự, ngươi cần gì quà nữa, trẫm chính là món quà lớn nhất đây còn gì!"

Tử Nguyệt nữ đế chầm chậm bước tới, nàng nói thầm bên tai Lâm Bắc Phàm: “Đêm nay trẫm thuộc về ngươi!” Lâm Bắc Phàm tức giận!

Rõ ràng là thèm muốn cơ thể của ta lại nói một cách trong sạch thoát tục như vậy!

Tiếp đó, Lâm phủ mở gia yến chào đón Tử Nguyệt nữ đế Tới đêm khuya, Lâm Bắc Phàm không được tự chủ, hắn bị Tử Nguyệt nữ đế kéo vào phòng để cố gắng “trồng trọt” cho Tà Nguyệt vương triều.

1098 chữ