Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười: “Các vị tướng quân có lòng vì đất nước, bản vương thấy mà vui vô cùng! Có điều bản vương muốn nói rõ một chuyện, trận chiến này bản vương sẽ không tham gia, tất cả đều giao cho các ngươi!"
Các vị tướng quân sững sờ: “Hả? Nguyên soái không tham gia ư?"
Phải biết rằng từ năm ngoái đến nay, về cơ bản tất cả những cuộc đại chiến đều do Lâm Bắc Phàm dẫn dắt. Phàm là trận chiến có sự chỉ huy của hắn thì đều thuận lợi, trăm trận trăm thắng. Đúng là có thể khái quát bằng một câu, Lâm Bắc Phàm chỉ cần đánh trận là không bao giờ thua.
Thế nên sau này phàm là khi Lâm Bắc Phàm dẫn binh đánh trận thì mọi người đều cực kì có lòng tin, ai cũng nghĩ rằng chiến thắng sẽ nằm trong tầm tay, sức chiến đấu của toàn quân cũng tăng lên gấp năm lần!
Mọi người đã quen với việc để hắn chỉ huy, đây chính là sự tin tưởng giữa tướng và soái, và cũng có thể coi là sức mạnh đoàn kết lòng quân.
Thế nhưng hiện giờ Lâm Bắc Phàm lại bảo hắn không đánh nữa, giao đại quân cho bọn họ. Mọi người nghe vậy mà hơi hoang mang.
“Nguyên soái, không thể được đâu ạ!"
“Không có nguyên soái chỉ huy thì chúng ta không thấy yên tâm!"
“Dẫu sao thì lần này kẻ địch mà chúng ta đánh chính là Đại Viêm đấy!"
Lâm Bắc Phầm giơ tay an ủi mọi người, hắn mỉm cười: “Bản vương hiểu ý của các vị! Thế nhưng lúc đại quân của chúng ta tiến về phía Nam cũng là lúc bản vương và bệ hạ cử hành đại hôn, bản vương thực sự không có thời gian!"
Mọi người sững sờ, lúc này mới nhận ra.
Sang năm khi xuân sang, bọn họ sẽ dẫn quân tiến về phía Nam.
Rồi khoảng gần hai tháng nữa sẽ là lúc cử hành hôn lễ của bệ hạ và nguyên soái.
Hôn sự này là chuyện mà cả nước quan tâm, nó còn quan trọng hơn cả đánh trận nên không được qua loa dù chỉ một chút.
Nguyên soái của bọn họ là tân lang nên chắc chắn không thể vắng mặt.
Bằng không nếu không thể trở về kịp thời, làm lỡ mất đại hôn của bệ hạ thì phải làm sao?
“Nguyên soái nói phải, đại hôn quan trọng"
“Đánh trận để sau này cũng được, nhưng chuyện kết hôn thì không thể chậm trễ!"
“Nguyên soái, ngươi cứ yên tâm chuẩn bị hôn sự đi, chuyện đánh Đại Viêm cứ giao cho chúng ta!"
Mọi người đều lấy lại bình tĩnh.
“Đa tạ các vị tướng quân đã hiểu cho!” Lâm Bắc Phàm chắp tay nói.
Thực ra còn một nguyên nhân khác là hiện giờ hắn đã trở thành Đại Tông Sư tối cao rồi, là một trong ba cường giả mạnh nhất trong thiên hạ, sở hữu năng lực hô mưa gọi gió, một người có thể địch cả một quốc gia, dù có bao nhiêu đại quân kéo đến cũng không đủ cho hắn giết.
Thế nên hắn không còn hứng thú với chuyện đánh trận nữa, hắn cảm giác như đang bắt nạt người khác vậy. Thế nên hắn để người khác gánh vác việc này thay mình.
“Hiện giờ vẫn còn hơn một tháng, chúng ta bắt đầu chuẩn bị thôi! Các vị tướng quân đều là những đại tướng thiện chiến, nhất định có thể mang thắng lợi trở về!"
Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại điều động binh lính, bày binh bố trận. Hắn ra lệnh cho các vị chủ tướng và các phó tướng, giao nhiệm vụ cho từng người.
Hắn chỉ dẫn cho mọi người phải đánh trận này như thế nào thông qua bàn cát.
Sau khi được Lâm Bắc Phàm chỉ điểm, mọi người đều có lòng tin vô cùng.
Cứ vậy, nửa tháng trôi qua, năm mới đã tới.
Năm nay là một năm tốt lành, cả Đại Võ không có vấn đề gì nghiêm trọng, bách tính ấm no, an cư lạc nghiệp, hơn nữa còn được vụ mùa bội thu, cuộc sống của mọi người đều tốt hơn rất nhiều.
Thế nên mỗi một người đều vui vẻ đón năm mới, hi vọng năm tới cũng được hạnh phúc như vậy.
Mùng một tết, triều đình mở đại hội mỗi năm một lần.
Hôm ấy, bách quan đều có mặt đông đủ, trên tay cầm quà chúc mừng năm mới để tặng cho nữ đế. Trong đó chỉ có Lâm Bắc Phàm là đi tay không, hắn chẳng mang theo gì cả.
Nữ đế không hề có ý trách cứ hắn, nàng cười khanh khách: “Ái khanh, trẫm vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên tham gia đại hội ngươi đã tặng cho trẫm “nhất thống giang sơn”, kết quả năm ấy Đại Võ chúng ta đã được thống nhất, uy chấn tứ phương!"
“Lần thứ hai tham gia đại hội, ngươi tặng trẫm “thái bình thịnh thế”, kết quả năm ấy Đại Võ chúng ta thái bình, dân chúng có cuộc sống no đủ, an cư lạc nghiệp!"
“Đây là lần thứ ba ngươi tham gia đại hội, lần này ngươi định tặng gì thế? Đừng bảo ngươi đi tay không thật nhé?"
Mọi người híp mắt cười, bọn họ muốn xem Lâm Bắc Phàm “giảo hoạt” kiểu gì.
Lâm Bắc Phàm xòe tay ra, mỉm cười: “Bệ hạ, một ngày vui như thế này sao thần có thể đi tay không được?"
"Ồ?"
Nữ đế tò mò: “Thế ngươi mang quà gì đến cho trẫm?"
Lâm Bắc Phàm thấy hơi ngại ngùng: “Thần... tặng bản thân mình cho bệ hạ"
Mọi người sững sờ rồi lập tức bật cười ha ha.
Bởi vì chưa đầy hai tháng nữa thôi là đến ngày đại hôn của Lâm Bắc Phàm và nữ đế, đến khi ấy chẳng phải hắn đã tặng bản thân mình cho bệ hạ rồi hay sao?
Một mũi tên trúng hai đích, đúng là sâu xa!
Nữ đế hơi đỏ mặt, nàng trừng mắt với Lâm Bắc Phàm: “Hay lắm, ngươi dám lấy trẫm ra làm trò đùa hả? Có điều món quà này của ngươi trẫm xin nhận, trẫm thích vô cùng, trẫm sẽ yêu thích nó cả đời!"
Lâm Bắc Phàm hớn hở, nữ đế có thể nói ra câu này trước mặt bách quan văn võ trong triều đình ư.
Đúng là khiến hắn vui mừng quá mức mà.
1163 chữ