Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 906: Thiên hạ khiếp sợ




Lúc này, bóng rồng màu vàng bảo vệ thần đan lại dần dần trở nên nhỏ hơn, sau đó dung nhập vào trong thần đan khiến thần đan có thêm một đường vân rồng màu vàng, thoạt nhìn càng thêm thần kỳ.

Trong lúc nhất thời, mắt của tất cả mọi người đều đỏ ngầu!

Đây chính là thuốc trường sinh bất lão đã vượt qua lôi kiếp, hơn nữa còn là thuốc trường sinh bất lão được kim long bảo vệ!

Sau khi uống vào, hiệu quả nhất định càng thêm phi phàm đi?

Bọn họ không hề do dự mà ra tay tranh giành.

“Thần đan là của ta!"

“Nói vớ vẩn! Là của ta mới đúng"

“Dùng bản lĩnh của mình đi!"

Hoàng đế Đại Viêm giận dữ: “Vậy mà lại dám giành thần dược của ta? Triệu tập toàn bộ đại quân, toàn bộ cao thủ bảo vệ thần đan cho trẫm! Cho dù là ai, chỉ cần dám chạm ngón tay vào thần đan đều giết hết!"

“Rõ, thưa bệ hạ"

Vì thế một trận đại chiến ngút trời đã diễn ra ngay tại kinh thành Đại Viêm.

Giết đến mức máu chảy thành sông, giết đến mức thấy chất thành núi, giết đến mức máu tanh ngợp trời...

Lâm Bắc Phàm giống như thần linh đứng giữa không trung nhìn một trận chiến này với ánh mắt lạnh lùng.

Cuối cùng giết đến khi trời sáng mới kết thúc.

Đại Viêm hoàng triều đánh đổi một cái giá vô cùng nặng nề cuối cùng cũng tiêu diệt được toàn bộ kẻ tới tranh giành, bảo vệ thuốc trường sinh bất lão.

Tuy rằng hy sinh nghiêm trọng nhưng đối với hoàng đế Đại Viêm mà nói tất cả đều đáng giá!

“Mau! Mau đưa thần dược cho trẫm!” Hắn ta kêu lên.

“Bệ hạ, mời dùng"

Thần đan được hiến lên trước mặt hoàng đế Đại Viêm.

Hắn ta nôn nóng vớ lấy thần đan, một hơi nuốt vào bụng.

Quần thần bách quan đều trông mong nhìn, tràn ngập hâm mộ.

Đây chính là thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết!

Hơn nữa còn là thuốc trường sinh bất lão được kim long che chở, công hiệu chắc chắn phi phàm, nói không chừng không chỉ có thể trường sinh bất lão mà còn có thể lập tức mọc cánh hóa thành tiên, già đi cùng với thiên đạa!

Nhưng ngưỡng mộ thì cũng chỉ có thể nhìn, bọn họ không có tư cách hưởng dụng loại thần dược này.

Lúc này, hoàng đế Đại Viêm đã nuốt thần đan vào. Nhưng bởi vì hắn ta quá vội vàng, thần đan lại quá lớn cho nên kẹt ở trong cổ họng, chậm chạp mãi không thể nuốt nổi, sắc mặt đỏ bừng lên: "Khụ khụ, nước, mau đưa cho trẫm nước!"

"Vâng, vâng, mời bệ hạ!" Thái giám mang lên một chén trà. Hoàng đế Đại Viêm lập tức uống, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Sau đó, hắn ta không thể chờ đợi được nữa mà hỏi: "Các vị ái khanh, trẫm vừa mới nuốt thần đan, các ngươi xem có biến hóa gì không? Trông có phải là trẻ hơn rất nhiều không?" Bách quan quần thần mặt đối mặt, bọn họ không nhìn ra biến hóa gì.

Nói thật là quá mất hứng nhưng nói dối lại là tội khi quân, thật sự là bọn họ không biết nên mở miệng thế nào.

Vẫn là lão thái giám cận thân cơ trí: "Bệ hạ, ngươi vừa mới nuốt thần dược, nhưng thần dược phát huy dược hiệu cần thời gian nhất định, cho nên chúng ta chờ thêm chút nữa nhất định sẽ không khiến ngươi thất vọng"

"A ngươi nói rất đúng, trẫm quá sốt ruột rồi, ha ha!" Hoàng đế Đại Viêm cười nói.

Kết quả thời gian không đến nửa chén trà lại không nhịn được mà hỏi: "Bây giờ thì sao? Hiện tại đã qua nửa thời gian chén trà rồi, nhìn trẫm có biến hóa gì không?"

"Cái này.." Bách quan lần nữa đưa mắt nhìn nhau.

Vẫn là vị lão thái giám kia: "Bệ hạ, mới qua thời gian nửa chén trà dược hiệu của thần đan phi phàm này có thể vừa mới phát huy! Chúng ta chờ thêm chút nữa, rất nhanh có thể nhìn thấy biến hóa thôi!"

"Ha ha, ngươi nói đúng, vậy trẫm phải kiên nhẫn một chút!"

Như thế, lại qua khoảng thời gian nửa chén trà.

"Hiện tại, trông trẫm như thế nào, có phải còn trẻ hơn rất nhiều rồi không?"Hoàng đế Đại Viêm lại hỏi.

Lúc này, có lẽ là viên thần đan đã phát huy tác dụng.

Toàn thân hoàng đế Đại Viêm chuyển sang màu đỏ, xuất hiện ban đỏ. Hốc mắt có hơi lún sâu, trở nên trắng bệch, môi hơi tím tái, trông có vẻ không hề trẻ ra chút nào mà ngược lại càng già càng xấu hơn.

Mọi người sợ hãi: "Bệ hạ, việc này thần không biết nên mở miệng thế nào.. Hoàng đế Đại Viêm nhíu mày: "Sao lại không biết? Cứ trả lời theo thực tế là được!"

Vừa nói xong, đột nhiên hắn ta ôm bụng, kêu lên một cách đau đớn vô cùng: “Á...

Mọi người kinh hãi: "Bệ hạ, ngươi làm sao vậy?"

Hoàng đế Đại Viêm đau đến mức đổ đầy mồ hôi trên mặt, cắn răng nói: "Không biết vì sao đột nhiên bụng trẫm trở nên đau quá Sau đó ọe một tiếng nôn ra, trong uế vật này vậy mà xen lẫn cả máu.

Quần thần bách quan sợ hãi.

“Mau gọi thái y!"

"Nhanh lên!"

Trong hoàng cung lập tức luống cuống tay chân.

Lâm Bắc Phàm trốn trên mây mỉm cười: "Ăn nhiều thủy ngân như vậy rõ ràng là trúng độc thủy ngân rồi, đây chính là kết quả của việc cầu trường sinh! Cho dù lần này sống sót chỉ sợ cũng phải lột một tầng da!"

Đại công cáo thành, Lâm Bắc Phàm phủi mông rời đi.

Hai ngày sau, chuyện trong kinh thành Đại Viêm dần dần truyền khắp thiên hạ. Ngày luyện đan đó, Không Hư đạo trưởng luyện chế ra thuốc trường sinh bất lão trong truyền thuyết.

Bởi vì được thần long che chở cho nên thuốc trường sinh bất lão được bảo vệ trong lôi kiếp, vì tranh đoạt thần dược mà cao thủ khắp nơi đã đánh nhau. Cuối cùng, Đại Viêm đã phải chịu thương vong rất lớn, cuối cùng cũng bảo vệ được thần đan. Nhưng điều khiến người ta không ngờ tới chính là sau khi hoàng đế Đại Viêm nuốt thần đan không chỉ không thực hiện được mộng đẹp trường sinh mà ngược lại còn trúng độc, kêu rên cả một ngày, cuối cùng không thể chịu nổi nên đã băng hà!

Việc này đã làm cả thiên hạ khiếp sợ!

1141 chữ