Kiếm tiên và đạo thánh bật cười.
“Nói hay lắm! Sau khi xong việc chúng ta sẽ uống rượu trong hoàng cung Đại Nguyệt!"
“Chúng ta không say không về!"
Nói đoạn, bọn hắn lôi đạo và kiếm ra, cùng nhau xông về phía lão giả kia.
Lão giả quay người bay đi: “Ở đây không được tiện cho lắm, chúng ta ra ngoài đánh!"
“Đồng ý!"
Ba vị Tông Sư nhanh chóng biến mất.
Không còn Tông Sư uy hiếp nữa, Tử Nguyệt công chúa bèn hô lên: “Các vị tướng sĩ, Tông Sư đã đi rồi, hiện giờ mọi người hãy theo ta vào hoàng thành! Thay đổi triều đại chính là lúc này đây!"
“Giết vào hoàng thành! Giết!"
“Thay đổi triều đại!"
“Chiến đấu vì một cuộc sống mới!"
Chí khí của nghĩa quân dâng cao, bọn họ hùng hổ tiến công...
Đại Nguyệt vương triều tất nhiên phải tổ chức phản kháng rồi. Mặc dù Tông Sư của bọn họ đã đi và không thể nhúng tay vào, song vương triều Đại Nguyệt vẫn có thực lực, bọn họ dựa vào ưu thế tường thành và những cao thủ do triều đình bồi dưỡng ra để đối đầu với nghĩa quân hùng hậu.
Hai bên chiến đấu kịch liệt, nhất thời không phân cao thấp.
Tử Nguyệt công chúa đang chỉ huy chiến đấu trông thấy vậy bèn chau mày. Quân chủ lực của Đại Nguyệt vương triều phần lớn đều tập trung ở kinh thành.
Muốn chiếm được kinh thành không phải chuyện dễ. Dù cuối cùng nghĩa quân có thắng thì cũng tổn thất rất nhiều.
Tới khi ấy, thực lực của bọn họ sẽ bị tổn thương rất nhiều, nếu các nước xung quanh nhúng tay vào nữa thì tâm huyết mấy năm nay của bọn họ coi như đi tong, sự nghiệp khôi phục Tà Nguyệt của bọn họ cũng tan như bong bóng.
Trong tình cảnh bất đắc dĩ, Tử Nguyệt công chúa hét lên với Lâm Bắc Phàm: “Mong Lâm thừa tướng của Đại Võ ra tay giúp đỡ! Sau khi xong chuyện, chúng ta sẽ dâng hậu lễ!"
Lâm Bắc Phàm nhìn các tướng lĩnh bên cạnh, hắn mỉm cười: “Các ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, đến lượt các ngươi ra tay rồi đó!"
Mấy vị tướng lĩnh đều đi theo để bảo vệ Lâm Bắc Phàm, đồng thời tìm kiếm cơ hội để lập công.
Nghe thấy Lâm Bắc Phàm nói xong bọn họ bèn hớn hở: “Vâng thưa nguyên soái!"
Bọn họ không hề do dự và giết đến tận tường thành.
Hai mươi vị cao thủ Tiên Thiên có năng lực thay trời đổi đất.
Bọn họ dốc sức ra tay và khiến binh mã của triều đình Đại Nguyệt thua không còn mảnh giáp.
Một lát sau, chỉ nghe thấy một tiếng uỳnh vang lên, cổng thành đã được mở.
Tử Nguyệt công chúa kinh ngạc: “Tất cả nghĩa quân và dân chúng theo ta tấn công vào kinh thành, đây chính là lúc chúng ta thay đổi triều đại!"
“Xông lên!"
Nghĩa quân bừng bừng khí thế, bọn họ xông vào kinh thành.
Binh mã Đại Nguyệt lùi lại, lùi cho đến tận hoàng cung và không còn đường lui nữa.
Mà lúc này, các Tiên Thiên của Đại Võ tiếp tục tấn công về phía hoàng cung, khí thế vô cùng hung hãn, không một ai có thể địch được.
Thời gian một nén hương trôi qua, cổng hoàng cung đã bị phá vỡ. Nghĩa quân tràn vào giết sạch thị vệ và bắt sống những thành viên trong hoàng thất, dấy lên một cơn mưa máu.
Thấy đại cục đã định, hoàng đế Đại Nguyệt và các thành viên khác trong hoàng thất bèn chạy trốn dưới sự yểm hộ của các cao thủ.
Thế nhưng bọn họ không thể ngờ là khi bọn họ vừa mới ra khỏi mật đạo thì đụng phải vòng vây của Tử Nguyệt công chúa.
"Bản cung biết ngay là bọn chúng sẽ trốn thoát theo lối này mà!” Tử Nguyệt công chúa mỉm cười đầy lạnh lùng. Hoàng đế Đại Nguyệt kinh hãi: “Sao ngươi biết được?"
“Ngươi quên rồi sao, hoàng cung này vốn thuộc về ai?"
Tử Nguyệt công chúa nói với hận ý: “Hai mươi năm trước, chính các ngươi đã đuổi bọn ta đi, sau đó thì chiếm sạch sào huyệt của bọn ta! Bản cung cũng trốn đi từ đường này đấy!"
Hoàng đế Đại Nguyệt lại kinh hãi: “Hóa ra... ngươi chính là nghiệt chủng của Tà Nguyệt!"
“Hôm nay bản cung phải thay phụ mẫu và các huynh đệ tỷ muội báo thù!"
Tử Nguyệt công chúa lớn giọng nói: “Tóm hết bọn chúng cho bản cung, để bản cung... phán quyết!"
“Vâng thưa công chúa điện hạ!” Mọi người đồng thanh đáp.
Tiếp đó, hai bên lại bắt đầu cấu xé nhau.
Thế nhưng do Tử Nguyệt công chúa đã có chuẩn bị nên tất cả những lực lượng phản kháng đều bị tiêu diệt, hoàng đế Đại Nguyệt và các thành viên trong hoàng thất đều bị bắt.
Tông Sư Đại Nguyệt đang đánh nhau cùng với hai Tông Sư trẻ tuổi trông thấy vậy cũng kinh hãi, hắn ta đang chuẩn bị ra tay tương trợ.
Thế nhưng lúc đó, hắn ta lại cảm nhận được một mối nguy cơ đang ập đến. Mà phương hướng của mối nguy cơ này chính là trong hoàng cung.
“Nghĩa quân có rất nhiều cao thủ! Không hay rồi, chạy thôi!"
Hắn ta lập tức từ bỏ kế hoạch cứu hoàng đế Đại Nguyệt, bỏ lại kiếm tiên và đạo thánh rồi chạy đi.
Lâm Bắc Phàm nở nụ cười nhạt: “Chạy nhanh đấy! Cho ngươi thời gian một nén nhang, nếu có thể thoát được vòng truy sát của bọn ta thì coi như ngươi mạng lớn!"
Thời gian một nén nhang trôi qua.
Lâm Bắc Phàm dùng tinh thần lực để ghim chặt vị Tông Sư kia lại, thanh đao băng trên tay hắn vụt một tiếng rồi biến mất.
Thanh đao không quay trở lại nhưng trên thiên hạ đã ít đi một vị Tông Sư.
Như vậy, đại cục đã định.
1080 chữ