"Mặc dù bọn họ đi phát tiền là làm việc tốt nhưng tiền mà bọn họ sử dụng lại là tiền lấy trộm trong phủ của nhiều vị quan mà có! Vì lấy quá nhiều nên bọn họ đã khiến người ta tức giận, đang bị các quan bắt tay với nhau đuổi bắt! Các quan đã bày ra rất nhiều cạm bẫy, chuẩn bị bắt hai kẻ trộm này lại!" Bạch Thanh Hoàn giải thích.
"Thì ra là như thế, đúng là gan to bằng trời mà!" Lâm Bắc Phàm than thở.
Đây là kinh thành ngay dưới chân thiên tử, là nơi cao thủ nhiều như mây, canh phòng nghiêm ngặt nhất, có rất nhiều người giang hồ sau khi tới đây đều phải cụp đuôi làm người bình thường.
Trước đây, Lâm Bắc Phàm dùng tiền của chính mình để phát nên mới không khiến ai nổi giận.
Còn người giả làm Dạ Hiệp này lại dám đi trộm tiền của quan viên trong kinh thành, đúng là ăn gan hùm mật báo, không muốn sống nữa đây mà.
"Nhưng nếu người đó đã không phải là ngươi, cũng không liên quan gì đến ngươi vậy ta sẽ mặc kệ chuyện này!"
Bạch Thanh Hoàn nói xong, bóng dáng nàng cũng biến mất.
Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi một lúc, hắn cũng lười nhúng tay vào chuyện này.
Dù sao thì hiện giờ ngày nào hắn sống cũng trong tình cảnh như đang bước trên một lớp băng mỏng, sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào, thật sự chẳng có tâm trạng đi xen vào chuyện của người khác.
Nếu vì chuyện này mà hắn bị liên lụy thì thiệt cho hắn quá rồi.
"Tự làm thì tự chịu, ta đi ngủ đây!"
Trong lúc ấy, hai tỷ đệ Mạc Như Sương vẫn không hay biết gì cả, mặc đồ đi đêm vào, giả làm Dạ Hiệp ra ngoài phát tiền.
"Sư tỷ, sáng hôm nay ta nghe nói người dân làm việc ở ngõ Liễu phía tây thành bị triều đình khất nợ tiền công, cuộc sống rất khó khăn, chúng ta qua đó phát tiền trước đi!"
"Sư đệ nói phải lắm, chúng ta đi thôi!"
Hai người bọn họ vượt mái nhà băng qua tường, nhanh chóng đi tới ngõ Liễu ở tây thành.
Sau đó, bọn họ bắt đầu công việc phát tiền mỗi ngày.
Nhưng cùng lúc đó, khi bọn họ vừa bước vào ngõ Liễu ở tây thành, toàn bộ khu vực đầu hẻm đột nhiên sáng bừng lên.
Quan binh giơ cao ngọn đuốc ập tới với số lượng dày đặc, đội cung thủ đã thủ thế chờ sẵn.
Hai người Mạc Như Sương thay đổi sắc mặt: "Không ổn, chúng ta bị bao vây rồi! Sư đệ, mau chạy thôi!"
"Vút vút vút..."
Những mũi tên nhọn hoắt ào ạt rơi xuống như mưa.
Hai người vừa tránh vừa trốn đi.
Khi ấy, trong số quan binh có một bóng người uy võ lao tới như sét đánh, không thèm để ý tới những mũi tên lũ lượt lao tới mà xông tới trước mặt hai người chỉ trong nháy mắt: "Trốn đi đâu hả? Ở lại đây cho bản quan!"
Hai người Mặc Như Sương sợ bay màu: "Cao thủ Tiên Thiên!"
Cả hai không chút do dự, đồng loạt ra tay.
Quyền cước của ba người va chạm với nhau trên không trung.
"Ầm!
Cao thủ vừa xông tới lùi lại phía sau hai bước nhưng không hề bị thương, còn hai người Mạc Như Sương lại nôn ra một ngụm máu, lùi lại mấy chục mét, phá hỏng nhà của một gia đình nọ.
Chỉ riêng một đòn này thôi đã khiến hai người họ bị thương rất nặng rồi.
Biết cả hai có liên thủ cũng không phải đối thủ của người ta, Mạc Như Sương nhanh chóng đưa ra quyết định.
"Sư đệ, chúng ta chia ra chạy trốn, ai trốn được thì trốn!"
Quách Thiếu Soái cũng hiểu rõ đây không phải là lúc để tranh cãi chuyện nghĩa khí, liền gật đầu đáp: "Được, sư tỷ!"
Hai người chia nhau ra chạy, dùng hết sức bình sinh mà bỏ trốn.
"Đuổi theo cho bản quan!" Tên cao thủ Tiên Thiên kia hét lớn.
Hắn ta nhìn phương hướng hai người bỏ chạy, sau đó đuổi theo người có thực lực mạnh hơn là Mạc Như Sương.
Mạc Như Sương liều mạng chạy đi, cắm đầu cắm cổ chạy!
Để thoái khỏi sự truy sát của cao thủ phía sau, nàng còn sử dụng một loại phương pháp bí mật có thể kích thích bản thân phát huy khả năng tiềm tàng để giữ mạng.
Một khi sử dụng phương pháp này, tốc độ của nàng có thể tạm thời tăng lên gấp ba, bốn lần. Nhưng sau thời gian nửa nén hương, phương pháp này hết hiệu lực sẽ khiến cơ thể rất mệt.
Trong ba ngày không thể nhúc nhích nổi, chỉ có thể để mặc cho người ta xẻ thịt.
Cho nên, nhất định trong thời gian nửa nén hương này nàng phải tìm được một chỗ trú an toàn.
Nhưng cho dù tốc độc của nàng có gia tăng gấp ba, bốn lần thì cao thủ Tiên Thiên phía sau vẫn đuổi theo không tha, không thể chặt đuôi được.
Hơn nữa trên đường còn có rất nhiều quan binh truy bắt lại càng khó chạy trốn hơn.
Nàng cứ chạy mãi, trốn mãi, vết thương trên người ngày càng trở nặng, cơ thể cũng càng lúc càng mệt mỏi, đã sắp trở thành ngọn đèn cạn dầu rồi.
Nàng dần dần tuyệt vọng: "Chẳng lẽ Mạc Như Sương ta... phải chết ở đây hay sao?"
Nàng còn tương lai rộng mở nữa!
Nàng còn có ước mơ vĩ đại vẫn chưa thực hiện được!
Nàng không muốn chết ở nơi này!
Đúng lúc đó, nàng nhìn thấy một phủ đệ xa hoa xuất hiện ở phía trước.
Trên cửa phủ đệ ấy có một tấm bảng hiệu, trên đó viết hai chữ "Lâm phủ" cỡ lớn thiếp vàng.
"Đây... không phải là nhà của Lâm Bắc Phàm sao?" Mạc Như Sương mơ màng.
Nàng vốn đã quyết định sẽ không tới đây vậy mà tình thế xoay chuyển lại chạy tới chỗ này, quay đầu lại nhìn truy binh phía sau rồi lại nhìn phủ đệ xa hoa trước mặt, Mạc Như Sương nghiến răng: "Liều vậy!"
Nàng dồn sức vào hai chân rồi nhảy một cái, cơ thể nhẹ nhàng phóng qua bức tường cao năm mét, chui vào trong Lâm phủ.