Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 878: Đúng!




Nữ đế nghe xong bèn tức đến run người: “Hay lắm cái tên Lâm Bắc Phàm này, hắn dám lấy chuyện này ra để uy hiếp trẫm, đúng là to gan quá rồi, không coi trẫm là gì cả! Làm gì có cái lẽ ấy!"

“Bệ hạ, thừa tướng nhất thời mất khôn nên hành xử vậy thôi, mong bệ hạ thứ tội!” Lão thái giám chắp tay nói.

Nữ đế bực bội: “Hắn mất khôn là có thể nói ra những lời như vậy hay sao? Hắn tưởng như vậy là uy hiếp được trẫm hay sao? Tuyệt đối không thể! Trẫm là chủ thiên hạ, sao dễ dàng khuất phục như vậy được? Lưu công công, ngươi ra ngoài nói với hắn... bảo hắn vào đây!"

“Hả?” Lão thái giám ngỡ ngàng.

Nữ để ảo não: “Còn ngây người ra đó làm gì? Mau gọi hắn vào đây!"

“Vâng vâng... thưa bệ hạ!” Lão thái giám chắp tay.

“Đợi đã!” Nữ đế lại gọi.

Lão thái giám quay người: “Bệ hạ, còn chuyện gì thế ạ?"

Sắc mặt nữ đế không được tự nhiên cho lắm: “Bảo cung nữ dọn dẹp long sàng cho trẫm, rồi giúp trẫm thay y phục, đổi sang đồ ngủ..."

Lão thái giám: “?"

Lúc Lâm Bắc Phàm đi vào, hắn ngỡ ngàng: “Bệ hạ, sao bệ hạ lại nằm trên giường?"

Chỉ thấy lúc này, nữ đế xõa tóc, mặc đồ ngủ màu vàng, nằm trên giường đắp một chiếc chăn không hề mỏng, trông giống một người đẹp bị bệnh.

Phải biết rằng mới nãy nữ đế còn khỏe lắm.

Hắn vừa đi vào thì nàng đã biến thành thế này, đúng là khiến Lâm Bắc Phàm phải bó tay.

Trông thấy Lâm Bắc Phàm, nữ đế bèn ho khan hai tiếng: “Ái khanh tới rồi hả!"

Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Bệ hạ, bệ hạ làm sao thế?"

Nữ đế khẽ lắc đầu, giọng nói của nàng thoáng vẻ yếu ớt: “Thái y nói không có chuyện gì lớn, chỉ là hôm nay trẫm lao lực quá nên đầu hơi đau, ngủ sớm một chút là được! Ái khanh ngươi cũng thấy rồi đấy, không phải trẫm không muốn gặp ngươi mà là trẫm không còn sức mà gặp!"

Lâm Bắc Phàm lại chớp mắt: “ Bệ hạ, thái y nào xem bệnh cho bệ hạ thế? Trông bệ hạ thế này mà bảo không có chuyện gì sao?"

“Là Vương thái y ở Thái Y Viện ấy, y thuật của hắn ta tài giỏi, chắc không chẩn đoán sai đâu!” Nữ đế yếu ớt nói, nàng tìm bừa một cái cớ.

Lâm Bắc Phàm chẳng tỏ vẻ gì cả: “Bệ hạ, Vương thái y tuổi tác đã cao, đã xin về quê rồi!"

“Khụ khụ..."

Nữ đế ho sặc sụa: “Ôi ngại quá, ái khanh, đầu trẫm choáng váng nên nhớ nhầm! Không phải Vương thái y mà là Lưu thái y!"

Lâm Bắc Phàm vẫn không tỏ vẻ gì cả: “Bệ hạ, hôm nay Lưu thái y xin nghỉ, không làm việc!"

“Khụ khụ..."

Nữ đế lại họ: “Chắc trẫm lại nhớ sai rồi, chắc là Triệu thái y... Triệu thái y mới đúng!"

Đúng lúc ấy, có một người mặc quan phục đi vào, nữ đế trông thấy bèn ngớ người: “Ngươi tới làm gì?"

Người trước mắt này chính là Triệu thái y mà nữ đế vừa mới nhắc đến.

Triệu thái y hành lễ rồi nói: “Khởi bẩm bệ hạ, thừa tướng đại nhân nói bệ hạ thấy không khỏe, có thể là bị ốm nên mời vị thần tới xem cho bệ hạ"

Nữ đế tức giận trừng mắt nhìn Triệu thái y.

Khó khăn lắm nàng mới diễn được một màn kịch, cuối cùng bị cái tên đáng ghét này phá vỡ.

Nàng không khỏi liếc nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ hơi chột dạ: “Ôi chao! Chắc hôm nay mệt quá nên chuyện gì cũng nhớ lộn hết! Xem cái đầu của trẫm này..."

Lâm Bắc Phàm không vạch trần nàng, dẫu sao thì nàng cũng là chủ của thiên hạ, phải giữ thể diện cho nàng. Nếu hắn mà vạch trần thì cũng chẳng được lợi lộc gì.

Hơn nữa nữ đế cũng đã diễn đến mức độ đó rồi, nàng cũng khó khăn lắm, phải thấu hiểu, thông cảm cho nàng.

Thế là Lâm Bắc Phàm bèn bảo Triệu thái y xem bệnh cho nữ đế, cuối cùng phát hiện không có gì đáng ngại, có thể do nàng lao lực quá, thái y kê thuốc rồi rời đi.

Ánh mắt nữ đế lóe sáng: “Ái khanh, nếu không có chuyện gì thì ngươi lui xuống đi, trẫm muốn nghỉ ngơi!"

“Bệ hạ, thần tới là muốn hỏi bệ hạ một số chuyện, hỏi xong thì thần đi, không làm lỡ chuyện gì của bệ hạ đâu!"

Lâm Bắc Phàm chắp tay nói.

Trong lòng nữ đế hoang mang vô cùng, chuyện mà nàng vẫn luôn trốn tránh đã tới rồi! Nàng muốn chạy trốn quá, thế nhưng giờ nàng có thể trốn được đi đâu chứ?

Đây là lần đầu tiên nàng rơi vào tình cảnh này, tiếp theo đây nàng phải làm gì bây giờ?

Sốt ruột quá!

“Bệ hạ, vi thần muốn hỏi..."

“Khoan đã!"

Nữ đế gọi: “Lưu công công, các ngươi cũng lui xuống đi!"

Thái giám và cung nữ bèn lui xuống.

Giờ trong phòng chỉ còn Lâm Bắc Phàm và nữ đế.

Nữ đế chột dạ vô cùng, nàng cũng xấu hổ lắm: “Ái khanh, hiện giờ ngươi có chuyện gì thì..."

Hai tay nàng siết chặt chăn, nhỡ đâu nàng không chịu được thì sẽ lập tức chùm chăn lên, che đi nội tâm xấu hổ của mình.

“Bệ hạ, vi thần muốn hỏi hoàng phu mà bệ hạ chọn có phải là thần hay không?” Lâm Bắc Phàm hỏi một cách nghiêm túc, ánh mắt hắn dính chặt lấy nữ đế, chờ đợi câu trả lời của nàng.

Nữ đế lại càng chột dạ hơn nữa, nàng cúi đầu không dám nhìn Lâm Bắc Phàm, lí nhí nói: “Đúng..."

Mặc dù nàng nói rất nhỏ nhưng Lâm Bắc Phàm vẫn nghe thấy.

1153 chữ