Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 866: Nên thu tay thì hơn




“Quân liên minh mạnh quá! Mới một tháng mà đã chiếm được hơn một phần ba lãnh thổ của Đại Hạ rồi!"

“Tốc độ này nhanh thật đấy, nhanh đến mức người ta khó mà tưởng tượng nổi!"

“Chẳng lẽ Đại Hạ xong đời thật rồi sao?"

“Đại Hạ là một trong ba hoàng triều lớn trong thiên hạ, sao mà xong đời dễ dàng như vậy được?"

"Nguyên nhân chủ yếu là do các hoàng tử, hoàng tôn cùng với quần thần đại tướng đều đang tranh đoạt quyền lực, rồi số binh mã khác đang canh giữ biên cương ở những nơi khác nên không thể tập trung sức mạnh để đối đầu với quân liên minh!"

“Có điều nếu như cứ đánh tiếp thì chắc chắn cố gắng để phản kháng thôi!"

“Ta cũng cho là vậy, lạc đà chết vẫn lớn hơn ngựa, Đại Hạ không dễ chết vậy đâu! Cơ mà với bọn họ mà nói thì đây là một nỗi nhục không thể rửa sạch! Ha ha người trong khắp thiên hạ đang tiếp tục chú ý trận chiến này đấy!"

Trong lòng bọn họ thầm đoán rằng quân liên minh có thể đánh xa đến đâu và có thể tạo thành sát thương thế nào cho Đại Hạ.

Có điều lúc này, Lâm Bắc Phàm lại cho rằng đến lúc nên dừng lại. Một là bởi trận chiến đã kéo dài quá rồi, mặc dù đã đánh đến hiện tại, quân đội của bọn họ cũng tổn thất rất nhiều, song bọn họ vẫn còn một trăm năm mươi vạn binh mã. Số binh mã này cũng nhiều, song lương thực phục vụ bọn họ thì là một vấn đề lớn.

Nếu như lương thực bị cắt đứt thì quân liên minh bọn họ sẽ khó mà trụ được.

Thứ hai, nếu cứ đánh tiếp thì Đại Hạ sẽ “bí quá hóa liều.

Là một trong ba hoàng triều lớn trong thiên hạ, sức mạnh quân sự của Đại Hạ cũng rất lớn mạnh. Hiện giờ sở dĩ bọn họ yếu kém là bởi trong nước bọn họ có quá nhiều vấn đề, thế nên bọn họ không thể tập trung binh lực để đối phó với quân liên minh.

Nhưng nếu bọn họ đánh tiếp tới trung tâm Đại Hạ thì chắc chắn bọn họ sẽ không chịu bó tay chịu chết đâu.

Chắc chắn bọn họ sẽ dốc hết sức để đối phó với quân liên minh. Tới khi ấy thì tốc độ thương vong của quân liên minh cũng sẽ gia tăng.

Thứ ba, trận chiến này đã kéo dài một tháng, các tướng sĩ đều có biểu hiện chán đánh trận nên sức chiến đấu cũng bị tổn hại nghiêm trọng.

Thế nên đã tới lúc bọn họ trở về rồi.

Lâm Bắc Phàm bèn tuyên bố với mọi người: “Các vị tướng quân, đánh tới đây thôi là được rồi, chúng ta đã giành đủ lợi ích và lãnh thổ, tới lúc chúng ta trở về thôi!"

“Tại sao lại không đánh nữa hả nguyên soái?"

“Quá trình chúng ta đánh rất thuận lợi, vẫn đánh tiếp được mà!"

“Chúng ta có thể giành được nhiều lãnh thổ hơn mà!"

“Cơ hội như thế này không nhiều đâu, chúng ta phải biết nắm bắt cơ hội mới đúng chứ, phải cắn thêm nhiều miếng thịt của Đại Hạ!"

“Nguyên soái, chúng ta tiếp tục xuất binh đi!"

Mọi người đều thấy chưa thỏa mãn.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn lắc đầu: “Ta hiểu ý của các vị tướng quân, nhưng chúng ta thực sự không thể đánh tiếp được nữa, đến lúc nên thu tay rồi!"

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm nói những gì hắn phân tích ra.

Mọi người nghe xong bèn gật đầu, đồng ý với quyết định của hắn.

“Nếu các vị tướng quân đã đồng ý với quyết định của bản vương thì chúng ta sẽ nghỉ ngơi hai ngày, sau đó toàn quân trở về! Nhưng trước khi trở về, chúng ta phải phân chia lãnh thổ cái đã!” Hắn nói.

Các vị tướng quân lập tức trở nên hưng phấn.

Bọn họ liều mạng tới đánh trận, mục đích là có được đất Đại Hạ! Hiện giờ cuối cùng cũng đến lúc bọn họ hái quả rồi!

Phần lãnh thổ to thế kia, dù chỉ nhận được một chút cũng đủ dùng rồi.

Mọi người bèn tiến vào trong lều, Lâm Bắc Phàm mở bản đồ ra, bên trên có đánh dấu quốc thổ của Đại Hạ.

Trong đó phần được đánh dấu màu đỏ chính là lãnh thổ mà bọn họ vừa chiếm được.

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Các vị tướng quân, dựa theo hiệp ước ban đầu của chúng ta, quốc gia nào nỗ lực nhiều, hi sinh nhiều thì quốc gia đó sẽ được nhiều đất! Hơn nữa dựa theo công lao lớn nhỏ, bên có công lao lớn nhất sẽ được ưu tiên chia lãnh thổ trước! Bản vương đã cho người thống kê rồi..."

Hắn lấy một cuốn sổ ra.

Đây là sổ chiến công, bên trên ghi lại chiến công của các nước và số người hi sinh. Lâm Bắc Phàm mở cuốn sổ ra, đọc cống hiến của từng nước.

“Xếp thứ nhất là Đại Bằng, trong trận chiến lần này đã phái bảy mươi vạn người, hi sinh bốn mươi lăm vạn người!

Dựa theo hiệp định, Đại Bằng sẽ được ưu tiên, có thể phân chia xx vạn mẫu đất!"

“Xếp thứ hai là Đại Mạc, trong trận chiến lần này đã phái sáu mươi vạn người, hi sinh ba mươi hai vạn người! Dựa theo hiệp định, có thể phân chia xx vạn mẫu đất!"

Xếp thứ ba là..."

Lâm Bắc Phàm đọc từng nước một.

Điều thú vị là trong trận chiến lần này, Đại Võ không xuất nhiều binh nên xếp thứ hai từ dưới đếm lên.

Bọn họ cũng không bị hi sinh nhiều, số người hi sinh đứng số một từ dưới đếm lên, chỉ có chưa đầy ba vạn người, còn chẳng bằng số lẻ của những nước khác. Thế nên theo hiệp ước, Đại Võ xếp ở gần cuối.

Thế nhưng Lâm Bắc Phàm không hề để tâm, hắn mỉm cười: “Thế nên trong quân liên minh đánh Đại Hạ lần này, nước có công lao lớn nhất chính là Đại Bằng! Theo hiệp ước, mời đại biểu Đại Bằng lên phân chia lãnh thổ trước!"

Nói đoạn, một tràng vỗ tay vang lên.

Dưới sự chỉ huy của Lâm Bắc Phàm, những tướng quân khác cũng đồng loạt vỗ tay.

Tướng quân Đại Bằng kích động vô cùng, chiến công của bọn họ đứng thứ nhất, có thể nhận được nhiều lãnh thổ, như vậy là có thể gia tăng diện tích quốc thổ của đất nước bọn họ lên hai lần!

Đây đúng là một lần mở rộng bờ cõi vĩ đại, xứng đáng được ghi danh sử sách!

Hơn nữa sau khi hắn ta mang công lao trở về, chắc chắn sẽ được thăng quan tiến chức. Đúng là càng nghĩ càng thấy vui!1089 chữ