Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 864: Đoàn người bạo loạn




Lâm Bắc Phàm lớn giọng nói: “Bản vương lừa các ngươi làm gì chứ? Các ngươi cứ tới biên giới Đại Võ mà nghe ngóng, đi lại quan sát là biết có phải có nhiều người như vậy hay không! Người dân Đại Hạ thực sự không thể sống nổi, bằng không sao bọn họ có thể rời bỏ quê hương của mình?"

“Phải biết rằng Đại Võ và Đại Hạ là kẻ địch của nhau, tình hình biên giới giữa hai bên vô cùng căng thẳng! Bản vương không hề kề đao lên cổ bọn họ nhưng bọn họ vẫn chạy tới chỗ chúng ta đó thôi!"

“Điều đó chứng tỏ rằng Đại Võ chúng ta tốt hơn nhiều so với Đại Hạ!"

“Chứng tỏ Đại Võ chúng ta thái bình, phải ở đất nước chúng ta thì mới sống được! Chứng tỏ Đại Hạ không thái bình, bọn họ ở Đại Hạ không có đường sống, thế nên mới chạy đến chỗ chúng ta!"

“Đây là lựa chọn của bọn họ, bọn họ thực lòng công nhận Đại Võ thế nên mới tình nguyện làm người dân Đại Võ!"

“Ở chỗ chúng ta, bọn họ sống tốt hơn khi ở Đại Hạ, sống có tôn nghiêm hơn hồi ở Đại Hạ nhiều!"

"Chúng ta lại nói về nước Đa La và Bạch Tượng đi!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Hai nước này hai năm nay mới sát nhập vào Đại Võ! Các ngươi nhìn dân chúng ở đó xem, hiện giờ sống tốt biết bao nhiêu, có ruộng để trồng, có lương thực để chăm lo, có quần áo để mặc, có xi măng để xây nhà, cuộc sống tốt hơn trước kia không biết bao nhiêu lần!"

“Không sát nhập vào Đại Võ chúng ta thì bọn họ mới là người chịu thiệt!"

“Thế nên chúng ta quay lại vấn đề vừa rồi, ngươi nói xem chúng ta có thiện đãi dân chúng hay không đây?"

Lâm Bắc Phàm xòe tay ra rồi hỏi: “Những điều trên đều là minh chứng, còn cần ta phải nói thêm nữa sao?"

Nghe hắn nói xong, mọi người lại xao động.

Đúng như những gì hắn nói, nếu người dân Đại Hạ không sống được ở Đại Hạ thì sao bọn họ có thể rời bỏ quê hương, chạy đến địch quốc xa xôi để kiếm sống?

Nói thật lòng, nếu bọn họ là người dân Đại Hạ thì e là bọn họ cũng sẽ chọn Đại Võ.

Bởi lẽ phóng mắt nhìn khắp thiên hạ cũng chỉ có Đại Võ là thái bình, những quốc gia khác thì bất ổn, loạn lạc vô cùng.

Những người dân không có võ công chỉ đành chạy đến Đại Võ thì mới có hi vọng được sống.

Hơn nữa dân chúng nước Đa La và nước Bạch Tượng giờ sống rất tốt. Mặc dù trải qua thiên tai, bọn họ vẫn còn nhiều khó khăn song ít nhất sống tốt hơn ở Đại Hạ nhiều.

Chẳng lẽ những gì bọn họ đang làm là sai ư, Đại Võ mới là hy vọng?

Nguyên soái Đại Hạ trông thấy cảnh tượng này, hắn ta thầm than một tiếng không ổn rồi nói: “Mọi người không được nghe Lâm Bắc Phàm nói linh tinh, đừng bị hắn lừa! Hắn là kẻ xâm lược, những lời hắn nói không đáng tin đâu..."

Có nguyên soái Đại Hạ an ủi, mọi người lại bình tĩnh.

Lâm Bắc Phàm thì thúc ngựa tới giữa đại quân. Triệu Khoát nhịn không được hỏi: “Nguyên soái, giờ chúng ta phải làm sao? Cứ công thành luôn hả?"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn lắc đầu: “Đừng vội! Thành trì kiên cố nhất luôn luôn bị phá vỡ từ bên trong! Hiện giờ chúng ta đang bắt đầu thực hiện kế hoạch lòng dân thôi!"

“Vâng thưa nguyên soái!"

Thế là đại quân liên minh bắt đầu đóng quân.

Bọn họ nhóm lửa thổi cơm, toàn quân nghỉ ngơi và không công thành.

Phía bên Đại Hạ đang ở thế phòng thủ, ấy vậy mà quân liên minh không tấn công nên tất nhiên bọn họ cũng không đánh, chỉ kéo chân đối phương.

Bởi lẽ đối phương có hai trăm vạn người, công tác hậu cần phục vụ hai trăm vạn người là vô cùng khó khăn. Nếu đối phương đã muốn kéo dài trận chiến thì bọn họ cũng muốn, bởi vì kéo dài là dần dần có thể khiến đối phương ngã gục.

Bọn họ còn có thể tìm cơ hội cắt đứt nguồn lương thảo của đối phương.

Lúc này, bên trong Đại Hạ bỗng xôn xao. “Quân liên minh đã tới rồi, đang đối đầu với quân Đại Hạ ở dãy núi Bạch Hổ ấy!"

“Nghe đâu quân liên minh là phe chính nghĩa, bọn họ đi qua chỗ nào là đối xử hào phóng với dân chúng chỗ ấy!"

“Thật vậy sao?"

“Sao mà giả được? Lâm nguyên soái là quân thần đương thời đấy, hắn có tài trị quân!"

“Hơn nữa hắn còn là thừa tướng của Đại Võ! Có hắn, Đại Võ phát triển không ngừng, sức mạnh đất nước đang dần hồi phục! Người dân Đại Võ cũng càng lúc càng sống tốt hơn! Rất nhiều người dân Đại Hạ chúng ta đã chạy tới đó để kiếm sống, cuộc sống của bọn họ cũng khá ổn!"

“Bên cạnh đó còn có những người dân Đa La và Bạch Tượng mới được thu phục gần đây nữa, hiện giờ cuộc sống của bọn họ tốt lắm! Ngươi phải biết rằng ban đầu bọn họ cũng giống như chúng ta, đều bị triều đình bóc lột đến mức không thể sống nổi! Mãi cho đến khi quân Đại Võ tới, đưa bọn họ trở thành người Đại Võ thì bọn họ mới được sống một cuộc sống trong mơ như vậy!"

“Nghe mà ta thấy ngưỡng mộ quá, chúng ta cũng có thể như vậy không?"

“Đương nhiên là có thể! Chỉ cần trở thành người Đại Võ là chúng ta sẽ có một cuộc sống ổn định và tốt đẹp!

Chúng ta mở cổng thành để quân liên minh tiến vào đi!"

“Mở cổng thành, để quân liên minh tiến vào!"

Bị người ta cố ý bẻ lái, dư luận càng bàn tán càng xôn xao.

Dân chúng trông thấy niềm hi vọng mới bèn đồng loạt phất cờ khởi nghĩa, sau đó đổ dồn về dãy núi Bạch Hổ.

Cuối cùng, số lượng người càng lúc càng đông và tập hợp thành đại quân trăm vạn người. Bọn họ xông về cứ điểm Bạch Hổ, thi nhau hô vang.

“Mở cổng thành, đón quân liên minh vào thành!"

"Mở cổng thành, đón quân liên minh vào thành!"

1123 chữ