Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 825: Căn bệnh kỳ lạ




Để không cho người của quốc gia khác được lợi, hoàng đế Đại Viêm cử rất nhiều cao thủ, thậm chí còn có một vị cung phụng của triều đình tới canh giữ Không Hư đạo trưởng mười hai canh giờ.

Không Hư đạo trưởng hoàn toàn không có tự do.

Đến cả lúc đi vệ sinh hắn ta cũng cảm thấy có người đang nhìn chằm chằm sau lưng mình, đi tiểu cũng không xong nữa.

Kinh thành Đại Viêm đâu thể chỉ dùng một chữ loạn để hình dung?

Đến nữ đế nhìn mà cũng phải đau đầu.

“Một viên thuốc trường sinh bất lão mà có thể gây phong ba bão táp trong thiên hạ đến mức độ này! Lâm ái khanh, đúng là quá loạn rồi! Lần nào ngươi ra tay cũng khiến người trong thiên hạ phải điên đảo!"

"Nếu không phải trẫm đã biết chân tướng thì e là cũng không nhịn được đâu!"

“Cũng may Lâm ái khanh là người của trẫm, lòng hắn chỉ hướng về Đại Võ! Nếu hắn là người của quốc gia khác thì e là Đại Võ của trẫm cũng không xong rồi!” Nữ đế cảm thán.

Càng tìm hiểu Lâm Bắc Phàm là càng thấy hắn đáng sợ.

Đối phương rõ ràng là một người sở hữu thực lực vô cùng mạnh, chỉ dựa vào thực lực thôi hắn đã có thể tung hoành ngang dọc. Kết quả hắn lại không chơi bài thực lực mà chơi bài âm mưu.

Lần nào ra tay cũng khiến trời đất điên đảo, khiến người ta không đề phòng được, thường khiến người ta phải sập bẫy và không thể trốn thoát được.

Đã thế hắn còn tính kế lòng người, đúng là quá đáng sợ!

“Cũng may hắn là người của trẫm!"

Nữ đế nhìn khoang thuyền và đắc ý không thôi.

Ở nơi đó, Lâm Bắc Phàm còn đang chăm chỉ phê duyệt tấu chương.

Mặc dù không phải là hoàng đế song hắn gần như đã có quyền lực của một vị hoàng đế.

Do thuốc trường sinh bất lão xuất hiện nên quân chủ các nước đã bỏ mặc sự sống chết của dân chúng để lo cho giấc mộng trường sinh của mình. Bọn họ ra sức vơ vét của cải của dân, thu thập những vật liệu quý báu khiến cho thế đạo càng trở nên loạn lạc hơn.

Giữa sự loạn lạc ấy, chỉ có Đại Võ là vẫn bình an, bốn bề thái bình, chẳng khác gì một một mảnh đất bình yên giữa thế gian.

Thế nên lại có rất nhiều dân chúng từ các nước khác tới Đại Võ hòng kiếm kế sinh nhai. Bên cạnh đó còn có nhiều kẻ đọc sách, người luyện võ cũng tới Đại Võ, hi vọng được học thêm điều gì đó.

Đại Võ thì luôn thể hiện thái độ bao dung, chấp nhận dân chúng và những anh tài. Chỉ cần ngươi có sở trường gì đó và chăm chỉ, thật thà là có thể tới Đại Võ. Chỉ cần ngươi học thành, năng lực xuất chúng, bằng lòng cống hiến cho Đại Võ ta thì các ngươi cũng sẽ được ở lại Đại Võ.

Tố chất người dân của Đại Võ dần dần được nâng cao, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Thế nhưng cùng lúc đó, Lâm Bắc Phàm và nữ đế đang vừa tuần tra Đại Võ vừa du ngoạn, sống vô cùng vui vẻ.

Cứ thế thêm vài ngày, cuối cùng bọn họ cũng tới được Giang Đông. Giang Đông luôn được triều đình quản lý rất nghiêm ngặt và cũng được triều đình ủng hộ rất nhiều nên nơi đây phồn vinh và trù phú vô cùng.Mấy người nữ đế đi tới nơi đâu cũng thấy hài lòng.

Nữ đế mỉm cười: “Đây mới là dáng vẻ mà Đại Võ nên có! Nếu thiên hạ cũng như Giang Đông thì dân chúng đều được an cư lạc nghiệp, thái bình thịnh thế là ngày không còn xa nữa! Ha ha!"

“Bệ hạ, không chỉ có vậy!"

Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hắn nói: “Hiện giờ Đại Võ ta đã thống nhất, xã hội ổn định, dân chúng đồng lòng, chúng ta đang ở trong thời kì thay đổi trước nay chưa từng có, chỉ cần phát triển ổn định là cuộc sống của chúng ta sẽ càng lúc càng tốt hơn!"

Đúng lúc ấy, bọn họ trông thấy một cảnh tượng.

Một đám người đang xếp hàng để vào y quán, trông có vẻ cực kì thống khổ.

“Chuyện gì thế này? Ai đó giải thích cho trẫm đi!"

Mọi người đều nhìn về phía tri phủ, kết quả tri phủ nơi đây lại lắc đầu: “Vi thần cũng vừa mới được biết, cũng không rõ nguyên nhân là gì, mong bệ hạ thứ tội!"

Nữ đế không có ý trách tội, nàng hiểu công việc của một tri phủ như hắn ta cũng rất nhiều, không thể chu toàn hết thảy được.

“Đi, chúng ta qua đó xem sao!"

Mọi người bèn tới trước y quán, sắc mặt ai cũng kinh ngạc.

Bởi lẽ không chỉ ngoài y quán mà bên trong cũng có rất nhiều bệnh nhân, hơn nữa trông ai cũng có bệnh.

Cảnh tượng này... có hơi nghiêm trọng.

Lúc này, do nữ đế và mọi người được bảo vệ bí mật nên người bệnh không nhận ra bọn họ.

Tri phủ bèn vẫy tay gọi một quan sai tới.

Không lâu sau, một đại phu để râu trắng bước ra.

Trông thấy tri phủ, hắn ta vội vàng hành lễ: “Thảo dân bái kiến..."

Tri phủ ngăn hắn ta lại: “Hiện giờ không phải là lúc hành lễ đâu! Ngươi mau giải thích với bản quan và mấy vị khách quý này ở đây đang có chuyện gì đi!"

“Vâng thưa đại nhân!” Đại phu lại chắp tay.

Trông thấy mấy người Lâm Bắc Phàm, mặc dù không nhận ra nhưng từ quần áo sang trọng cũng như khí chất cao quý, hắn ta nhận ra mấy người này chắc chắn không phải người bình thường.

Để tri phủ phải đích thân đi cùng thì thân phận chắc chắn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta, không thể đắc tội được.

Hắn ta bèn lập tức giải thích: “Mấy hôm nay có rất nhiều người ở thôn Tú Hoa tới khám bệnh! Bệnh tình của bọn họ khá là giống nhau, tất cả đều nóng toàn thân, họ khù khụ, bụng đau... Có khoảng năm mươi người, bên cạnh đó chúng ta còn biết được tin từ các người bệnh rằng ở thôn Tú Hoa còn có khoảng hơn ba mươi người nữa cũng có những biểu hiện như thế này! Do không tiện đi lại nên bọn họ chưa tới!"

1098 chữ