Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 809: Qua cầu rút ván




Bất cứ một hoàng đế thông minh nào đều sẽ có thuật đế vương khiến cho triều đình ổn định, như vậy thì mới có thể nắm vững quyền lực, khiến bách quan văn võ phải làm việc cho mình.

Dù có yêu thích một người đến mức độ nào đi chăng nữa thì vẫn phải giữ được sự ổn định ấy để tránh bị mất đi quyền lực.

Kết quả nữ đế thì hay rồi, nàng ném tất cả quyền lực của mình cho hắn. Thừa tướng là hắn, nguyên soái là hắn, đến cả vương gia cũng là hắn.

Nữ đế đã cho hắn quá nhiều, nhiều đến mức khiến da đầu hắn tê dại.

Nếu như hắn thực sự là một quyền thần tham lam quyền lực thì nữ đế đã xong đời từ lâu rồi!

“Quân sư, Đại Võ không an toàn một chút nào cả! Chỉ có Tà Nguyệt mới là nơi để về mãi mãi của ngươi mà thôi!” Tử Nguyệt công chúa nói.

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Công chúa điện hạ, ta biết rồi!"

Nếu sau này thực sự phải đánh bài chuồn thì Tà Nguyệt cũng là một chỗ không tồi. Điều duy nhất hắn phải đối phó chính là Tử Nguyệt công chúa.

Nữ nhân này quá tham lam, còn đòi sinh đến mười đứa con, như thế thì làm sao ta sinh nổi?

Lúc này tại nước Bạch Tượng, do đã có hai trăm vạn người rời đi nên hiện giờ, đất nước này chỉ còn lại ba trăm vạn người dân.

Những người ở lại đều là những người có khá nhiều tài sản, đồng thời cũng là những người an phận, biết giữ mình. Trong đợt bạo loạn lần này, bọn họ không hề gây chuyện, chỉ bo bo giữ mình.

Hiện giờ những bạo dân đều đã rời đi, bọn họ cứ suy nghĩ một cách ngây thơ rằng bạo loạn đã qua, bọn họ phải bắt đầu một cuộc sống mới.

Bọn họ cho rằng bản thân bọn họ không phản kháng, không gây sự là quốc vương sẽ đối xử tốt với bọn họ. Thậm chí có vài người còn vui mừng, những bạo dân gây chuyện đã rời đi đồng nghĩa với việc số người cạnh tranh lợi ích với bọn họ cũng giảm đi, cuộc sống của bọn họ sẽ càng tốt hơn, càng sung túc hơn.

Thế nhưng cuối cùng bọn họ lại là những kẻ ngốc nghếch và vô cùng ngây thơ!

Lúc này, một đội binh sĩ do một tướng lĩnh dẫn đầu xông vào một gia đình giàu có.

Chủ nhà ngơ ngác, sau đó thì phẫn nộ: “Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi đang xâm phạm nhà dân đấy, điều này là phạm pháp đấy các ngươi có biết không? Cẩn thận ta tới nha môn tố cáo các ngươi bây giờ!"

Vị tướng lĩnh kia cười một cách lạnh lùng: “Có bản lĩnh thì ngươi cứ tới đó mà tố cáo, đây là mệnh lệnh của bệ ha!"

“Gì cơ? Mệnh lệnh của bệ hạ?"

Trong lòng chủ nhà bỗng dấy lên một dự cảm chẳng lành: “Thế bệ hạ muốn làm gì?"

“Muốn làm gì à?"

Vị tướng lĩnh kia lớn giọng nói: “Nhà các ngươi có thứ gì đáng tiền thì đều giao hết ra cho bản quan!"

“Quan lão gia, thứ đáng tiền ư?"

Chủ nhà lập tức kể khổ: “Sau trận thiên tai vừa rồi, nhà ta làm gì còn thứ gì đáng tiền chứ? Thứ đáng tiền duy nhất chính là căn nhà này rồi!"

“Xem ra ngươi không có ý định giao đồ ra, lục soát cho bản quan!” Vị tướng quân kia phất tay.

Tiếp đó, có mười bốn binh lính xông vào tiến hành lục soát. Bọn họ tới từng phòng một, thậm chí mỗi một ngăn tủ cũng không bỏ qua.

Thế là rất nhanh sau đó, bọn họ lục soát được một hòm bạc vụn nho nhỏ.

“Đem đi!” Vị tướng lĩnh kia phất tay.

Chủ nhà sốt sắng vô cùng, hắn ta vội vã xông đến ngăn cản: “Không được đem đi, đây là tiền dưỡng lão của mẹ ta, là tiền bảo đảm sinh mạng, các ngươi lấy đi thì nhà ta biết phải làm sao?"

“Cút ra!” Một binh lính đá cho hắn ta một cái, hắn ta bèn ngã chổng vó.

Tiếp đó, bọn họ lại lục soát được hai tấm chăn bông và một vài chiếc áo bông.

“Mang đi!” Vị tướng lĩnh kia phất tay.

Chủ nhà đang ngã chổng vó lại càng sốt sắng hơn: “Cái này cũng không được lấy, giờ đang là mùa đông lạnh giá, nếu các ngươi lấy hết chăn bông áo bông thì cả nhà ta sẽ chết cóng mất!"

“Cút!” Binh lính lại đạp cho hắn ta một cước, chủ nhà lại ngã phịch xuống. Tiếp đó, bọn họ lục soát được một vại gạo.

"Mang di!"

Chủ nhà sốt sắng: “Không được lấy cái này, nhà ta chỉ còn chút xíu gạo này thôi! Các ngươi mà lấy đi thì cả nhà ta sẽ chết đói! Quan lão gia, xin ngươi đó, tha cho chúng ta một con đường sống với!"

“Cút ra!"

Tiếp đó, bọn họ lại lục soát thêm được rất nhiều đồ có giá trị, tất cả đều được mang đi.

Chủ nhà cứ ngăn cản hết lần này đến lần khác, ngã đến mức đầu rách máu chảy, mặt mũi xanh tím sưng húp, song vẫn không thể ngăn cản được.

Cuối cùng, vị tướng lĩnh kia bắt đầu thấy bực mình, hắn ta lôi thanh đao giắt bên eo ra rồi kề bên cổ chủ nhà, nói: “Ngươi còn dám lắm lời nữa thì ngươi, và cả vợ con ngươi đều sẽ rơi đầu!"

“Ta... ôi chao!” Chủ nhà nhìn những người nhà của mình, hắn ta bèn từ bỏ đấu tranh.

Sự việc này xảy ra khắp trên đất nước Bạch Tượng.

Quan lại dẫn đầu cướp bóc, giành đi hết những thứ đáng tiền của dân chúng.

Những kẻ nào phản kháng hay không phối hợp thì đều bị áp giải đến đại lao hoặc bị quan viên, binh lính đánh đập, chửi mắng, thậm chí có nhiều người dân đã bị đánh chết.

1073 chữ