Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 800: Đi sứ




“Vậy tài phú của Bạch Tượng thì sao?” Có đại thần hỏi.

“Quốc thư của nước Bạch Tượng nói thế nào?” Lâm Bắc Phàm hỏi.

“Nước Bạch Tượng xin chúng ta phái binh chi viện, trấn áp bạo dân! Sau khi việc thành sẽ cúi đầu xưng thần, năm nào cũng cống nạp!"

Lâm Bắc Phàm giang tay ra: “Không phải chúng ta đã giúp bọn họ giải quyết vấn đề rồi sao? Chỉ cần thu hút dân chúng Bạch Tượng đến nước chúng ta khai hoang trồng trọt, người trong nước bọn họ ít đi sẽ không thể gây rối được nữa! Vấn đề đã được giải quyết, dựa theo yêu cầu của quốc thư, có phải bọn họ phải cống nạp cho chúng ta, tiến cống tài phú không?"

Ánh mắt của mọi người lại sáng lên: “Đúng ha!"

“Vậy đất đai thì sao?"

“Cái này lại càng đơn giản hơn!"

Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Phần lớn dân chúng ở nước Bạch Tượng đều đã bị chúng ta dụ đi, còn thừa bao nhiêu người tới trồng trọt nữa? Đến lúc đó tài phú của toàn bộ quốc gia chắc chắn sẽ giảm thiểu!"

"Mà lúc này, chúng ta vẫn yêu cầu bọn họ cống nạp, thiếu một phần cũng không được! Bọn họ sợ hãi thực lực của chúng ta nên chỉ có thể bóc lột người bên dưới, dân chúng chắc chắn sẽ oán than dậy đất, sau đó lại làm loạn tiếp!"

“Mà bấy giờ, bọn họ nhìn thấy dân chúng Bạch Tượng ở Đại Võ sung túc ấm no chắc chắn sẽ ngưỡng mộ vô cùng! Khi ấy, chúng ta sẽ dẫn binh tới, bọn họ chắc chắn sẽ mở cửa chào đón, trong ứng ngoại hợp!"

"Cứ như vậy!” Lâm Bắc Phàm cười đắc ý: “Một màn ở nước Đa La sẽ lại lên sàn một lần nữa, không chiến mà lính của người vẫn khuất phục! Với cái giá nhỏ bé nhất lấy được nước Bạch Tượng!"

Nữ đế và văn võ bá quan trong triều đều trợn tròn mắt, líu lưỡi nhìn hắn.

Rất lâu sau, giữa triều đường mới dần vang lên tiếng vỗ tay bôm bốp! Sau đó, người vỗ tay càng ngày càng nhiều, âm thanh càng lúc càng vang vọng, dần dần biến thành tràng pháo tay như sấm dậy.

Nữ đế vừa vỗ tay vừa vô cùng thán phục: “Ái khanh, kế này thật sự quá vi điệu! Giống như kế Thôn Mãng năm đó ngươi đưa ra, đều vi diệu như nhau! Tuy rằng vẫn chưa bắt đầu thực hiện nhưng trẫm đã cảm thấy chuyện này chắc tám phần có thể thành công! Ái khanh, vẫn nhờ có ngươi! Cũng chỉ có ngươi mới có thể nghĩ ra được diệu kế như thế!"

“Đạ tạ bệ hạ đã khen, vi thần hổ thẹn không dám nhận!” Lâm Bắc Phàm nói lời khiêm tốn.

Khi nên làm màu thì làm màu, khi nên khiêm tốn thì khiêm tốn, đây chính là tố chất cần thiết của người xuyên việt!

Nữ đế hỏi: “Các vị ái khanh, trẫm cảm thấy cách này rất hay, ý kiến của các ngươi thế nào?"

Bách quan đồng thanh hô: “Chúng thần không có ý kiến gì khác!"

Nữ đế vỗ đùi: “Được! Cứ làm như vậy đi! Trễn đặt tên cho kế này là kế hoạch Thôn Tượng, do Lâm ái khanh phụ trách! Các vị ái khanh nhất định phải dốc sức phối hợp, không thể có sai sót, rõ chưa?"

“Thần tuân chỉ!” Bách quan đồng thanh đáp.

Sau khi nhận thánh chỉ, Lâm Bắc Phàm bắt đầu xử lý.

Đầu tiên hắn tới gặp sứ thần do nước Bạch Tượng phái tới, nói lại suy nghĩ của triều đình: “Thông qua nhiều lần cân nhắc cẩn thận, bệ hạ và các quan triều đình nhất trí đồng ý phái binh giúp nước Bạch Tượng trấn áp bạo dân!"

Sứ thần nước Bạch Tượng mừng rỡ: “Thừa tướng đại nhân, chuyện này là thật sao?"

“Hiển nhiên là thật rồi, bản quan còn có thể lừa ngươi được chắc?"

Lâm Bắc Phàm sờ ống tay áo hơi dày của mình, mỉm cười nói: “Dù sao thì bản quan cũng đã nhận lời ích của các ngươi, cầm tiền thì phải làm việc chứ!"

“Đúng đúng đúng... cảm ơn thừa tướng đại nhân!” Sứ thần nước Bạch Tượng cúi người.

“Nhưng vẫn còn một yêu cầu!” Lâm Bắc Phàm nói.

Trái tim của sứ thần Bạch Tượng thắt lại: “Yêu cầu gì vậy?"

“Khi giải quyết bạo loạn ở nước ngươi, trong vòng ba tháng triều đình các ngươi nhất định phải giao cống phẩm mà năm nay đã hứa cho triều ta!"

Đôi mày của sứ thần Bạch Tượng nhíu chặt hơn: “Thừa tướng đại nhân, thế này có phải hơi vội rồi không? Phải biết rằng nước Bạch Tượng chúng ta vừa mới trải qua thảm họa băng tuyết, tổn thất vô cùng nghiêm trọng! Nhà dột gió lùa mưa cả đêm, bây giờ lại bạo loạn không ngừng, hoàn toàn không có thời gian tập trung đủ cốngphẩm, vẫn mong thừa tướng đại nhân bao dung!"

“Bản quan hiểu cho cái khó của các ngươi, nhưng Đại Võ ta cũng trải qua thảm họa băng tuyết, tổn thất cũng nghiêm trọng như thế. Cho nên chúng ta hy vọng có thể nhận được một ít đồ bổ sung nhanh nhất có thể để giảm thiểu vật tư khan hiếm trong nước! Đây cũng là yêu cầu duy nhất mà bệ hạ chúng ta đưa ra, nếu các ngươi không đồng ý vậy chúng ta cũng không có cách nào khởi binh đâu!"

“Cái này.” Sứ thần Bạch Tượng chần chừ, vô cùng do dự.

“Vương đại nhân, chuyện này còn cần cân nhắc nữa sao?” Lâm Bắc Phàm cười khà khà: “Khi bạo dân bị trấn áp hết, những thứ vốn là của họ sẽ là của người khác, còn không phải do các ngươi quyết định hết hay sao? Đến lúc đó, các ngươi muốn thu thập cống phẩm còn không dễ hay sao?"

Sứ thần Bạch Tượng bị thuyết phục: “Ngược lại cũng đúng!"

Vì thế, hắn ta đã đồng ý với yêu cầu của triều đình Đại Võ, hơn nữa thỉnh cầu triều đình Đại Võ phái binh nhanh nhất có thể.

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm và sứ thần Bạch Tượng xuất phát trong đêm, một nắng hai sương, tốn khoảng một tuần cuối cùng cũng băng qua vùng Võ Tây, tiến vào nước Bạch Tượng.

Quốc chủ nước Bạch Tượng đích thân tới tiếp kiến Lâm Bắc Phàm.

Chỉ thấy đối phương mặc một bộ chiến giáp lộng lẫy, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đường, nói với vẻ vô cùng nhiệt tình và khách sáo: “Không ngờ một chút chuyện nhỏ của nước Bạch Tượng lại làm phiền Lâm thừa tướng đại giá! Sớm biết Lâm thừa tướng tới đây, bản vương đã sớm đứng đợi ở cửa khẩu rồi! Không thể tiếp đón từ xa, vẫn mong thứ tội!"

1130 chữ