Trên triều đình, nữ để giận dữ: "Lý nào lại như vậy! Lời đồn vô căn cứ như thế lại có thể dấy lên gợn sóng lớn như vậy, rõ ràng là có người vu oan hãm hại, vu hại trung lương, ý đồ lật đổ triều đình Đại Võ ta, dụng tâm thật hiểm ác! Lâm ái khanh, lòng trung thành của ngươi có trời đất chứng giám, trẫm tin tưởng ngươi, không nên để trong lòng!"
"Bệ hạ anh minh, thần sẽ không để trong lòng!" Lâm Bắc Phàm nói to.
Lúc này, một lão thần đứng ra, đắn đo nói: "Bệ hạ, trông có vẻ việc này quả thật là âm mưu! Chỉ là, không có lửa làm sao có khói, chưa chắc là không có nguyên nhân..."
Nữ đế lại giận dữ: "Ý của ngươi là Lâm ái khanh không trong sạch sao?"
"Bệ hạ, thừa tướng đại nhân tất nhiên trong sạch! Chỉ là, chuyện này đã loạn lên rồi, khiến cho dân chúng phẫn nộ, cho nên ý của vị thần là không nên làm trái ý kiến của dân chúng, cứ tiến hành điều tra thuận theo ý dân Như vậy vừa có thể chứng minh thừa tướng đại nhân trong sạch, đồng thời cũng có thể xoa dịu dân chúng! Xin bệ hạ điều tra rõ ràng!"
"Xin bệ hạ minh xét!" Bách quan đồng thanh nói.
Việc này có chút ý tứ bức cung rồi, muốn nhân cơ hội này để xử lý Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm có làm ra chuyện bán đứng quốc gia hay không, bọn họ không hiểu nhưng hắn chắc chắn không trong sạch.
Chỉ cần điều tra nhất định sẽ phải chịu tổn thất nghiêm trọng.
Nữ đế giận dữ nói: "Loại chuyện này còn cần điều tra sao? Đã xảy ra ba lần rồi! Lúc trước, ba vị hoàng thúc của trẫm cũng vu hãm ái khanh của trẫm như vậy, dụng tâm cực kỳ hiểm ác xấu xa, nhưng cuối cùng đều chứng minh ái khanh trong sạch!"
"Cho nên, không cần để ý tới những lời đồn thổi vô căn cứ này! Truyền lệnh của trẫm xuống, nếu ai tiếp tục nói lung tung, lay động triều đình, khiến dân chúng phẫn nộ, tất cả đều bị bắt vào trong đại lao hỏi tội!"
“Còn có các ngươi, nếu như tiếp tục đâm bị thóc chọc bị gạo, vu hãm trung lương, trẫm cũng sẽ trị tội của các ngươi!"
"Vâng, bệ hạ!" Bách quan run lẩy bẩy.
Vì thế, những lời đồn đãi này rất nhanh đã bị lắng xuống dưới sự trấn áp bằng cường quyền của nữ đế.
Mà Lâm Bắc Phàm vẫn làm thừa tướng kiêm nguyên soái của hắn như trước, địa vị vững như núi Thái Sơn, không thể dao động.
Đại Viêm hoàng triều, sau khi Không Hư đạo trưởng biết được tin tức này đã ngẩn ra: "Cái này cũng không thể giết chết được hắn?"
"Sư phụ, nghe nói chuyện này đã rất náo loạn ở Đại Võ, náo loạn lên cả triều đình, nhưng nữ đế của Đại Võ không thèm điều tra, một lòng một dạ bảo vệ Lâm Bắc Phàm, trực tiếp hạ lệnh bắt người nói lung tung, sự tình cứ như vậy mà bình ổn!"
Không Hư đạo trưởng tức giận đến mức lộn hết cả ruột.
Đã phải trả một cái giá to lớn như vậy rồi, kết quả ngay cả một sợi lông của người ta cũng không bị thương, thật sự là quá khốn nan rôi!
Bình thường hắn ta thích nhất là hôn quân, nhưng bây giờ lại vô cùng chán ghét. "Không rõ bản chất của người khác, sủng ái gian thần, nữ đế này thật sự là một hôn quân!"
Không thể làm gì được, việc này cứ như vậy mà bị bỏ qua, về sau sẽ tiếp tục tìm kiếm cơ hội báo thù.
Mà lúc này, Lâm Bắc Phàm lại híp mắt nhìn tin tức vừa được truyền tới: "Lời đồn này... được truyền tới từ Đại Viêm?"
"Rốt cuộc là ai ngấm ngầm giở trò ở sau lưng?"
Tuy quả thực là Lâm Bắc Phàm đã làm những việc này.
Nhưng những chuyện này cũng chỉ có vài người biết, hơn nữa đều là những người có chức cao của Đại Viêm. Vì bảo vệ lợi ích của mình, bọn họ nhất định sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Dù sao, Lâm Bắc Phàm còn sống, ở vị trí cao thì mới càng hữu dụng đối với bọn họ, mà hắn chết đi rồi thì sẽ không còn ích lợi gì nữa.
Nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này, rất có thể là nội bộ đã xuất hiện vấn đề. Có người khó chịu với hắn, muốn dồn hắn đến chỗ chết.
"Rốt cuộc là ai?"
Trong lòng hắn lóe ra mấy chục bóng người. Bất kể có thù hay không thì đều lướt qua một lần.
Nhưng cuối cùng vẫn không thể xác định được người này.
"Thôi, bất kể là ai, ta đều sẽ tính lên trên đầu Đại Viêm các ngươi!"
Lâm Bắc Phàm cũng không phải là người sẽ nhẫn nhịn chịu đựng, tuy ngươi không đả thương được ta nhưng đã khiến ta gặp phải phiền phức, ta nhất định phải trả lại.
Không tìm được thủ phạm, ta sẽ tính sổ với toàn bộ Đại Viêm các ngươi.
Hắn tìm đến Bạch Quan Âm: "Giúp ta làm một việc!"
Bạch Quan Âm vô cùng sảng khoái: "Không thành vấn đề, chuyện gì?"
"Chắc là ngươi đã nghe thấy những lời đồn đãi gần đây rồi, có người vu hãm ta bán nước, nói ta bán phương thức chế tạo hai đại thần khí và xương rồng cho Đại Viêm, có lý nào lại như vậy! Ta trung thành và tận tâm như thế, sao có thể làm ra chuyện điên rồ như vậy?"
Bạch Quan Âm cười như không cười: "Hình như cũng không phải vu hãm đâu!"
Lâm Bắc Phàm oai phong lẫm liệt: "Không có bằng chứng chính là vu hãm!"
"Được rồi, ngươi nói có lý! Cho nên ngươi định bảo ta đi bắt hung thủ thực sự phía sau màn?"
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: "Không phải! Đối phương rất giảo hoạt, ta đã phát động lực lượng triều đình cũng chưa tra ra hung thủ thực sự phía sau màn! Cho nên không cần lãng phí thời gian như vậy!"
Ánh mắt Bạch Quan Âm nhìn chằm chằm: "Dự định của ngươi là.....' "Chuyện này là do kinh thành Đại Viêm tiết lộ ra, hẳn là nội bộ xuất hiện vấn đề, cho nên ta định trả thù lên đầu Đại Viêm, có một người thì tính một người, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!"
Bạch Quan Âm hỏi: "Kế hoạch của ngươi là.."
Lâm Bắc Phàm cười hì hì: "Bây giờ không phải hoàng đế Đại Viêm đang thu thập thiên tài địa bảo của thiên hạ để luyện thuốc trường sinh bất lão sao? Ta sẽ cho hắn ta một cơ hội, cũng đã đến lúc xương rồng lộ diện rồi, xem bọn họ có thể nắm chắc được hay không!"
1215 chữ