Lâm Bắc Phàm thấy hơi hoang mang: “Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta là một mỹ nam tử thủ thân như ngọc đấy, ta không làm gì cả!"
Tiểu quận chúa nhìn Lâm Bắc Phàm, nàng phẫn nộ: “Phụ vương, làm gì có chuyện đấy, ngươi đừng có nói linh tinh!” Vân Thanh quận chúa sững sờ: “Không có ư? Thế ban nãy ngươi nói ngươi ở trên giường Lâm Bắc Phàm cơ mà!"
Cuối cùng sau một hồi giải thích, chân tướng đã rõ ràng.
Tối qua tiểu quận chúa uống say nên đã nằm trên giường của Lâm Bắc Phàm, có điều người chăm sóc nàng là Lý Sư Sư. Lâm Bắc Phàm thì bận công vụ nên cả đêm không quay về, thế là chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vân Thanh quận vương thầm thở phào một hơi, hóa ra chẳng có chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng trông thấy dáng vẻ tình chàng ý thiếp của con gái mình với Lâm Bắc Phàm, trong lòng hắn ta vẫn không vui, hắn ta vẫy tay: “Con gái ngoan, mau về với cha nào!"
“Ta không về đâu, ngươi hại ta mất mặt, ta phải bồi tội với mọi người!” Tiểu quận chúa không vui.
“Ngươi cứ về với phụ vương đã, vi phụ có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi!”Vân Thanh quận vương nghiêm túc nói.
“Thôi được rồi!” Tiểu quận chúa chỉ đành vẫy tay chào tạm biệt.
Sau khi trở về quận vương phủ, tiểu quận chúa thúc giục: “Phụ vương, ngươi có chuyện gì thì mau nói đi, ta còn phải quay lại đó bồi tội nữa!"
“Vân Oanh, sau này ngươi tránh xa Lâm Bắc Phàm ra, đừng có tới tìm hắn nữa!"
“Tại sao?"
Tiểu quận chúa kích động: “Chúng ta là bạn bè cực thân luôn, tại sao lại không được đi tìm hắn?"
“Bởi vì hắn là một người rất nguy hiểm!"
Vân Thanh quận vương nghiêm túc nói: “Hiện giờ hắn đã làm thừa tướng của triều đình rồi, lại còn là đại nguyên soái của binh mã triều đình, dưới một người trên vạn người, quyền cao chức trọng, công cao chấn chủ, uy hiếp đến hoàng quyền đấy!"
“Nếu như hắn trong sạch thì thôi, song hắn lại là một tên tham lam vô độ! Tiền tài mà hắn tham được không cần phụ vương nói ngươi cũng biết, sau này sớm muộn gì cũng sẽ rơi đầu vì chuyện này!"
"Thế nên vi phụ hy vọng ngươi cách xa hắn một chút, vi phụ không muốn ngươi bị liên lụy!"
Tiểu quận chúa tiếp tục kích động: “Nhưng hắn đã làm rất nhiều chuyện tốt cơ mà, nữ để tỷ tỷ cũng sẽ không giết hắn đâu!"
“Đúng là hắn đã làm rất nhiều chuyện tốt, song hoàn toàn không thể bù đắp được cho những chuyện sai trái mà hắn đã làm!"
Vân Thanh quận vương nói: “Sở dĩ bệ hạ dung thứ cho hắn là bởi hắn là người tài, có thể đảm đương trọng trách, có thể giúp Đại Võ phát triển! Thế nhưng khi hắn trở nên vô dụng, mọi khuyết điểm trên người hắn sẽ bại lộ ra hết! Quân vương vô tình, chắc chắn hắn sẽ bị xử lý!” Tiểu quận chúa lại kích động: “Thế trước kia tại sao ngươi không ngăn cản, giờ mới nói cho ta?"
"Bởi vì trước kia bạn bè của ngươi rất ít, nên vi phụ mới hy vọng ngươi có thêm nhiều bạn bè, chơi vui hơn! Ngươi làm bạn với Lâm Bắc Phàm cũng không sao, bởi vì vi phụ tin mình có thể bảo vệ được ngươi, bệ hạ cũng sẽ không trách cứ ngươi! Nhưng hiện giờ đã không còn giống vậy nữa rồi!"
Vân Thanh quận vương bất lực nói: “Hiện giờ rõ ràng ngươi có ý tứ với Lâm Bắc Phàm, ngươi đã đem trái tim của mình trao cho hắn mất rồi! Vi phụ sợ ngươi lún sâu vào không thể tự mình thoát ra, tự mình hại mình! Thế nên con gái ngoan à, ngươi quên hắn đi, ngươi không hợp với hắn đâu!"
"Ta không muốn! Ta đi tìm Lâm Bắc Phàm!” Tiểu quận chúa hét lên, nàng nhắm mắt rồi ngất xỉu. Vân Thanh quận vương thu tay lại, đỡ lấy tiểu quận chúa ngã xuống rồi đặt nàng lên giường. Hắn ta thở dài một cách bất lực: “Con gái ngoan, vi phụ cũng chỉ vì ngươi mà thôi! Dù ngươi có hận ta thì ta cũng phải làm!"
Hắn ta bèn ra ngoài, nói với người bên cạnh: “Trông chừng tiểu quận chúa, không được sự cho phép của bản vương không được để quận chúa ra ngoài!"
“Vâng thưa vương gia!” Đúng lúc ấy, một lão thái giám tới.
“Quận vương gia, bệ hạ triệu kiến!"
Vân Thanh quận vương chắp tay cười: “Vương công công đợi một lát, bản vương sẽ đi sau.
Không lâu sau, Vân Thanh quận vương vào cung.“Bái kiến bệ hạ! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
“Vân Thanh hoàng thúc, không cần đa lễ!"
“Tạ bệ hạ!"
Nữ đế đi thẳng vào vấn đề: “Trẫm nghe nói hôm nay ngươi tới Lâm phủ náo loạn với Lâm Bắc Phàm hả?"
Vân Thanh quận vương sững người, chuyện vừa mới xảy ra mà nữ đế đã biết rồi ư! Hơn nữa còn là một chuyện nhỏ, ấy vậy mà nữ để lại tự mình hỏi!
Chuyện này không giống bình thường, bắt buộc phải cẩn thận mới được!
“Khởi bẩm bệ hạ, đúng là có chuyện này! Có điều chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi, đã qua rồi, bệ hạ không cần quan tâm đâu!” Vân Thanh quận vương chắp tay nói.
Nữ đế lắc đầu: “Vân Thanh hoàng thúc, ngươi không nói thật rồi! Các ngươi đều là người quan trọng của trẫm, trẫm không muốn các ngươi mâu thuẫn với nhau! Mau nói chuyện của các ngươi cho trẫm nghe, phải nói từ đầu đến cuối, không được che giấu, hiểu chưa?"
Vân Thanh quận vương toát mồ hôi: “Vâng thưa bệ hạ"
Tiếp theo, Vân Thanh quận vương báo cáo tình hình.
Cứ tưởng rằng con gái của mình đã vô duyên vô cớ mà bị thất thân bởi Lâm Bắc Phàm, cho nên mới tức giận dùng vũ lực.
1169 chữ