"Ha ha..."
Tam hoàng tử ngả người nằm xuống, chỉ vào Lâm Bắc Phàm mà cười: “Thừa tướng nói hay thật đấy! Cơ mà thoát xác thành tiên, trường sinh bất lão, cái này thì bản cung không trông mong đâu! Theo lời Không Hư đạo trưởng nói thì thường xuyên uống Thông Thần dược chỉ có thể giúp con người kéo dài tuổi thọ thôi, chứ không thể sống lâu thành tiên được đâu, chỉ có luyện chế được một loại thuốc trường sinh bất lão thực thụ thì mới thực hiện được điều này thôi!"
“Thế nhưng thuốc trường sinh bất lão nào có dễ luyện chế? Vậy nên Đại Viêm chúng ta đang tìm kiếm những vật quý báu, các thể loại thuốc quý, dược liệu quý để cung cấp cho đạo trưởng luyện chế thuốc trường sinh bất lão! Chỉ cần thành công thì phụ hoàng ta sẽ sống mãi, thoát xác thành tiên!"
“Một người đắc đạo thì gà chó cũng thăng thiên! Mấy hoàng tử, hoàng tôn như chúng ta cũng sẽ được phò tá bên phụ hoàng, được thành tiên như phụ hoàng, được sống mãi không già như phụ hoàng! Còn Đại Viêm ta có thể kế thừa từ đời này qua đời khác, trở thành hoàng triều bất diệt!"
Nói đoạn, hắn ta bỗng bật cười một cách điên cuồng.
Lâm Bắc Phàm thấy vậy thì biết ngay là thuốc phát tác dụng, khiến tinh thần của tam hoàng tử trở nên hưng phấn, rơi vào trạng thái cuồng điên.
Hắn thầm lắc đầu, thuốc phiện đúng là ảnh hưởng cực xấu đến con người mà! Lại còn muốn trường sinh, muốn thành tiên nữa?
Bản thân mình không ngỏm sớm đã là tốt lắm rồi!
Lúc này, tam hoàng tử lại chớp mắt một cách đắc ý: “Nghe đâu Không Hư đạo trưởng tới Đại Võ của các ngươi trước, nhưng mà các ngươi không giữ lại cao nhân! Đại Võ của các ngươi không có cái phúc này rồi!"
Lâm Bắc Phàm siết chặt nắm đấm, hắn ta tỏ ra vô cùng tiếc nuối: “Đúng là quá đáng tiếc, bỏ lỡ mất tiên duyên!"
Trông thấy dáng vẻ tiếc hùi hụi của Lâm Bắc Phàm, tam hoàng tử lại càng cười đắc ý hơn.
“Có điều Lâm thừa tướng à, không phải là không có cơ hội cho ngươi!"
“Cơ hội gì?"
Tam hoàng tử sáp lại gần rồi nhỏ giọng nói: “Muốn luyện chế thuốc trường sinh bất lão bắt buộc phải thu thập các vật quý hiếm trên đời, mà xương rồng trong tay ngươi chính là một thuốc dẫn quan trọng nhất! Đạo trưởng của chúng ta nói rồi, những thần dược khác có thể thiếu nhưng chỉ có xương rồng là không thể thiếu, càng nhiều xương rồng càng tốt! Thế nên thừa tướng đại nhân à, ngươi có thể giao xương rồng trong tay ngươi ra không?"
Tam hoàng tử lại sáp tới gần hơn nữa, hắn ta nói: “Chỉ cần chế tạo thành công là ngươi sẽ lập được đại công, phụ hoàng chúng ta chắc chắn sẽ không quên ngươi đâu!"
Lâm Bắc Phàm xòe tay ra, hắn cười khổ: “Điện hạ, ta thực sự không còn xương rồng nữa! Trước kia vẫn còn một ít, ta còn đang định để dành làm vật gia bảo, song cuối cùng đều bán hết cho các ngươi rồi, thực sự một chút cũng không còn!"
"Thực sự không còn một chút nào sao?” Tam hoàng tử hỏi lại, hắn ta vẫn không cam tâm...
Lâm Bắc Phàm lập tức lắc đầu: “Không còn, một chút cũng không còn, ngươi có đánh chết ta cũng không còn!"
Tam hoàng tử sốt ruột: “Thừa tướng yên tâm, chúng ta có thể mua bằng tiền, hoặc là đổi bằng bảo vật, sẽ không bạc đãi ngươi đâu!"
Lâm Bắc Phàm tỏ vẻ khó xử: “Chuyện này... ta vẫn cố kiếm được một chút ít!"
Mặt tam hoàng tử đầy vẻ khinh bỉ, cái tên này đúng là vẫn tham như ngày xưa, nhắc đến tiền hắn mới chịu cơ!
Đúng là không biết kiềm chế, một kẻ coi tiền như mạng sống như hắn sao có thể bò lên được tước vị cao như vậy? Song chuyện này hắn ta không cần quan tâm, có xương rồng là tốt rồi. Tam hoàng tử nói: “Lâm thừa tướng, trong tay ngươi còn bao nhiêu xương rồng?"
Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại: “Điện hạ, ngươi muốn bao nhiêu xương rồng?"
Tam hoàng tử lớn giọng nói: “Ngươi có bao nhiêu thì ta cần bấy nhiêu!"
Lâm Bắc Phàm đáp: “Ngươi muốn bao nhiêu ta có bấy nhiêu!"
"Hả?"
“Ý của ta là ngươi muốn bao nhiêu ta cũng không có! Bởi vì..."
Lâm Bắc Phàm giơ một ngón tay lên, nói với vẻ đau lòng: “Trong tay ta chỉ còn một lạng xương rồng nữa thôi, thực sự không nhiều đâu..."
Tam hoàng tử thờ ơ: “Thêm một lạng nữa!"
Lâm Bắc Phàm kinh ngạc: “Ta đã không có rồi mà ngươi còn bảo ta thêm?"
Tam hoàng tử vẫn tỏ vẻ thờ ơ: “Ta thêm tiền!"
“Chuyện này... để ta suy nghĩ vậy! Mặc dù hơi khó nhưng mà chắc ta vẫn có thể khắc phục được.
Tam hoàng tử: “..."
Cuối cùng, sau một hồi kì kèo, Lâm Bắc Phàm nén nỗi đau trong lòng mà bỏ ra hai lạng rưỡi xương rồng, còn tam hoàng tử thì nén nỗi đau trong lòng mà bỏ ra tám trăm vạn lượng, hai bên hoàn thành hợp tác.
Mặc dù đã hoàn thành nhiệm vụ lớn nhất lần này nhưng tam hoàng tử vẫn không trở về. Hắn ta tiếp tục ở lại Đại Võ để tranh thủ có được nhiều lợi ích hơn từ chuyện của Đa La. Đại Võ chắc chắn sẽ không rút binh, vậy thì tam hoàng tử sẽ chuyển sang cái khác. “Đa La không phải đất của Đại Võ các ngươi, vả lại cũng chẳng phải đất của Đại Viêm chúng ta, song hiện giờ nơi đó đang vô chủ và kẹp giữa hai nước chúng ta! Thế nên bản cung đề nghị biến nơi đó thành nơi tự do thương mại của hai nước, hai nước cùng nhau phát triển nơi đó, cùng nhau phái binh quản lý, lợi ích thì có thể cho các ngươi nhiều hơn một chút! Như vậy thì có thể giảm thiểu xung đột, có lợi cho thương nghiệp của đôi bên!"
Nữ đế từ chối luôn: “Không đời nào! Đa La là một phần lãnh thổ của ta, các ngươi đừng hòng bước chân vào!"
1192 chữ