Lúc này Lâm Bắc Phàm mới “ngộ ra”, hắn nói: “Hóa ra là vậy, xem ra bản quan đã trách lầm các ngươi rồi!"
“Thừa tướng Đại Võ!"
Mạc La chắp tay, hắn ta thấp thỏm nói: “Nếu như chúng ta đầu hàng thì liệu hai bên có thể giống như ngày trước không? Các ngươi tiếp tục phái người tới làm ăn buôn bán, cung cấp các loại vật tư, các ngươi vẫn sẽ phải thầy dạy học tới dạy chúng ta chứ?"
Hắn ta vừa dứt lời thì bách tính trong thành đều ngẩng đầu chờ mong!
Lâm Bắc Phàm cười ha ha: “Các ngươi hỏi đúng người rồi đấy! Các ngươi có biết hiệp ước giữa hai nước là do ai đề ra không?"
“Ai vậy?” Mạc La vội hỏi.
Lâm Bắc Phàm ưỡn ngực: “Chính là bản quan đây!"
Mọi người có mặt bèn kinh ngạc: “Hả? Là thừa tướng ư?"
Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Đúng là bản quan! Khi ấy Cáp Mộc vương tử của nước Đa La đã tới triều đình ta để bàn chuyện bồi thường! Bản quan thấy các ngươi là một nước nhỏ mà phải chịu bồi thường thì người dân các ngươi sẽ khốn khó vô cùng, thế nên bản quan không đành lòng và đã tốn rất nhiều công sức khuyên bảo, thuyết phục thánh thượng với triều đình bỏ đi khoản bồi thường chiến tranh ấy!"
“Về sau khi nghĩ đến việc các ngươi sống chẳng hề dễ dàng, bản quan lại đề nghị với triều đình mở rộng kinh doanh, để hai nước giao lưu, cung cấp việc làm cho các ngươi, cung cấp cả lương thực nữa, giúp các ngươi có được một cuộc sống tốt hơn! Đã thế ta còn phái rất nhiều thầy dạy học tới giúp các ngươi đọc sách biết chữ, hiểu lí lẽ hiểu đạo đức, từ đó làm một người tốt!"
“Hóa ra tất cả đều nhờ thừa tướng đại nhân!” Dân chúng bên trong thành nhìn Lâm Bắc Phàm, ánh mắt của bọn họ đã thay đổi!
Hóa ra người trước mắt này chính là ân nhân của bọn họ! Là ân nhân đã mang đến cuộc sống ấm no cho bọn họ!
Hắn chính là người phe mình!
Chẳng trách trông hắn lại thân thiết, hiền hòa dễ gần như vậy!
“Bản quan đã bỏ ra nhiều như vậy mà chẳng màng đến báo đáp, song ai ngờ..."
Lâm Bắc Phàm tức giận: “Triều đình Đa La lại vì một chút lợi ích mà hành động xảo quyệt, hủy bỏ hiệp ước, xâm phạm lợi ích của nhân dân chúng ta, lại còn đuổi bọn họ ra khỏi biên giới, đúng là quá không biết điều! Bản quan cực kì phẫn nộ, cơn giận phải dùng máu mới dập tắt được! Thế nên bắt buộc phải xuất binh san bằng Đa La thì mới hả giận được!"
“San bằng Đa La thì mới hả giận!"
“San bằng Đa La thì mới hả giận!"
Đại quân phía sau lưng Lâm Bắc Phàm phẫn nộ hét lớn.
Mạc La vội bảo: “Thừa tướng đại nhân, tất cả những điều đó đều do triều đình Đa La làm, không liên quan gì đến chúng ta!"
“Ban đầu bản quan không biết, nhưng hiện giờ bản quan đã biết rồi! Có điều hiện giờ các ngươi đang đóng cửa thành, chỉ đạo vào bản quan, các ngươi định coi bản quan là kẻ địch đúng không?” Lâm Bắc Phàm nói. “Thừa tướng đại nhân, chúng ta cực kì không hài lòng với triều đình Đa La, không muốn ủng hộ bọn họ nữa! Còn về binh khí..."
Mạc La hô lớn: “Mau bỏ binh khí xuống, tất cả bỏ binh khí xuống, đừng khiến thừa tướng đại nhân hiểu lầm!"
Soàn soạt, mọi người đồng loạt bỏ binh khí xuống.
“Vẫn còn cổng thành này!” Lâm Bắc Phàm chỉ vào cánh cổng lớn ở phía trước.
“Thừa tướng đại nhân, hiện giờ hạ quan vẫn còn một câu hỏi nữa!"
Mạc La hỏi với vẻ chờ mong: “Nếu chúng ta mở cổng thành đầu hàng thì chúng ta vẫn sẽ như trước chứ? Hai nước vẫn sẽ hợp tác làm ăn, Đại Võ vẫn sẽ cung cấp việc làm và vật tư cho chúng ta chứ?
Các binh lính và dân chúng đều nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Phàm, trong lòng bọn họ thấp tha thấp thỏm, ai cũng khẽ lắc đầu.
Lòng mọi người trùng xuống.
Chẳng lẽ thừa tướng đại nhân vẫn đang tức giận, cuộc sống tốt đẹp của bọn họ sẽ không trở lại nữa sao?
Lúc này, Lâm Bắc Phàm lại cười: “Sao lại giống như ngày trước được? Chỉ có tốt hơn ngày trước thôi!"
Dân chúng Đa La kinh ngạc: “Hả? Tốt hơn ngày trước á?"
Mọi người nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ mặt ngơ ngác.
Lâm Bắc Phàm mỉm cười, nói: “Hành động này của chúng ta chủ yếu là để diệt trừ triều đình Đa La vong ơn bội nghĩa! Thế nhưng diệt trừ triều đình Đa La thì rồi ai sẽ tiếp quản Đa La đây? Đương nhiên là Đại Võ chúng ta rồi!
Tới khi ấy, mọi người đều là người Đại Võ, là người một nhà cả, các ngươi nói xem, chúng ta còn ngược đãi người của chính mình ư?"
“Đúng vậy!"
Ánh mắt người dân Đa La sáng rực.
“Tới khi ấy chúng ta không chỉ giúp các ngươi khôi phục được thương nghiệp, sản xuất, giáo dục mà còn cho các ngươi hưởng những chính sách tốt đẹp mà chỉ dân Đại Võ mới được hưởng!"
“Ví dụ như chúng ta sẽ tu sửa hệ thống thủy lợi ở nơi đây, vận chuyển lượng lớn phân bón đến, thúc đẩy trồng lương thực phát triển! Chúng ta sẽ cung cấp miễn phí lúa giống cho các ngươi, giải quyết vấn đề cơm ăn của các ngươi!"
“Ôi chao!"
Hai mắt dân chúng Đa La lại càng sáng hơn nữa.
1083 chữ