Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 586: Vi thần hết cách




“Đúng là đáng chết!” Giang Nam vương tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Bản thân hắn ta sống trầy trật từng ngày mà kẻ địch lại càng ngày càng tốt lên, hắn ta nghe mà thấy khó chịu!

Nhất là cứ nghĩ đến đối phương có số lượng lớn lương thực dự trữ là hắn ta lại càng khó chịu, tức đến mức sắc mặt tối tăm!

Vương Phú Quý trông thấy cảnh tượng ấy bèn thầm kêu một tiếng không hay rồi, đoạn vội vàng nói: “Vương gia, mặc dù tình hình bên chúng ta không được ổn cho lắm, nhưng bên Ký Bắc hay Võ Tây cũng không chẳng hề kém cạnh!”

“Ký Bắc vẫn luôn là nơi đất đai cằn cỗi, sản lượng lương thực có hạn! Hiện giờ vấn đề dân bỏ đi đang ở mức nghiêm trọng, người trồng ruộng cũng ít đi nên năm nay vụ mùa của bên đó chắc chắn sẽ thất thu!”

“Ở Võ Tây cũng tương tự thế! Hơn nữa hiện giờ bọn họ đang bị nghĩa quân làm loạn, binh tướng không ngừng bị tổn thất, tình cảnh còn cam go hơn cả chúng ta!”

“Trong ba vị vương gia thì chúng ta được coi là rất tốt rồi!”

“Nói cũng phải!”

Cuối cùng sắc mặt của Giang Nam vương cũng tốt hơn.

Thời buổi bây giờ hay so sánh ai thảm hơn ai. Mặc dù ta rất thảm nhưng chỉ cần ngươi còn thảm hơn ta thì ta vẫn vui, vẫn hài lòng.

Nhìn những cây lúa héo úa, sắc mặt Vương Phú Quý lộ vẻ lo lắng: “Vương gia, hiện giờ chúng ta phải làm sao đây?”

“Còn có thể làm gì nữa?”

Giang Nam vương bực bội bảo: “Mau chóng đào sông, đào giếng sâu, dẫn nước tới, bằng không năm nay không có lương thực mà ăn đâu!”

“Đúng vậy đúng vậy… vương gia, thuộc hạ sẽ cho người đi làm!”

Đúng lúc ấy, có những tiếng vù vù truyền tới từ phía xa.

Mấy người Giang Nam vương quay đầu nhìn, chỉ thấy có một đám côn trùng dày đặc tạo thành một mảnh đen sì đang xông đến.

Giang Nam vương ngẩn người: “Cái… thứ gì thế?”

Rất nhiều quan viên bắt đầu thấy sợ.

“Nạn châu chấu!”

“Đây là nạn châu chấu!”

Chỉ thấy đàn châu chấu đó bay vèo tới, để lại sau lưng một ruộng lúa hoang tàn.

Giang Nam vương hét lên một cách thảm thương: “Lương thực của bản vương!”

Chuyện này nhanh chóng được truyền tới triều đình, nữ đế lập tức triệu tập các quan viên để thương lượng về chuyện này.

“Ở Giang Nam xuất hiện nạn châu chấu đang hoành hành trên các đồng ruộng của Giang Nam! Theo thông tin tình báo thì nạn châu chấu này có quy mô lớn nhất trong vòng trăm năm nay, mức độ nguy hiểm cực lớn! Nạn châu chấu đang di chuyển đến kinh thành, các vị ái khanh có cách gì để phòng tránh không?”

Các quan văn võ trong triều thi nhau cười khổ, nạn châu chấu thì phòng tránh kiểu gì?

Nạn châu chấu, nạn lũ lụt và hạn hán là ba loại thiên tai có mức độ hủy hoại kinh khủng nhất.

Trong đó nạn châu chấu là dã man nhất, có số lượng cực lớn, xuất hiện như gió và hoàn toàn không thể dập tắt hay khống chế được!

Một khi nạn châu chấu xuất hiện thì sẽ gây ra tổn thất cực lớn, khiến cho ruộng đồng thất thu, sức người hoàn toàn không thể kiểm soát được!

Dưới ánh mắt của nữ đế, bách quan thi nhau cúi đầu.

Nữ đế nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, nàng hỏi với vẻ mong đợi: “Lâm ái khanh, ngươi có kế sách gì không?”

“Khởi bẩm bệ hạ, thần có một vài đề nghị hơi trẻ con!” Lâm Bắc Phàm chắp tay.

Hai mắt nữ đế sáng lên: “Nói đi!”

“Khởi bẩm bệ hạ, những con gà, con vịt mà ngày thường chúng ta nuôi đều ăn châu chấu! Chỉ cần chúng ta thả gà vịt ra thì còn cần phải sợ nạn châu chấu sao?” Lâm Bắc Phàm cười ha ha.

Hai mắt nữ đế lại càng sáng hơn nữa: “Ý kiến này nghe có vẻ được đó!”

“Có điều thưa bệ hạ, số lượng châu chấu quá nhiều, trong khi đó số lượng gà vịt chúng ta nuôi lại quá ít, có thể sẽ không giải quyết được nạn châu chấu đâu!”

Ánh sáng trong đôi mắt của nữ đế trở nên ảm đạm: “Vậy à!”

“Bệ hạ, vi thần còn có một kế!”

Hai mắt nữ đế lại sáng lên: “Nói đi!”

“Thực ra vị của châu chấu cũng khá ngon, hơn nữa hàm lượng dinh dưỡng lại cao, chúng ta có thể cho người bắt chúng về ăn!” Lâm Bắc Phàm lại nói.

Hai mắt nữ đế càng sáng hơn: “Nghe có vẻ cũng được đấy!”

“Có điều, bắt châu chấu là một chuyện vô cùng khó khăn, số lượng châu chấu lớn, dân chúng cũng chẳng bắt được mấy con, chúng ta vẫn phải bỏ công sức ra!”

Hai mắt nữ đế lại mất đi ánh sáng: “Đúng vậy, khó bắt châu chấu lắm!”

“Bệ hạ, thần vẫn còn một kế nữa…”

Nữ đế nổi giận!

Cái tên này nói cứ lấp la lấp lửng, nữ đế nghiến răng nói: “Ái khanh, có phải ngươi đang cố ý trêu đùa trẫm không?”

Lâm Bắc Phàm thấy rất tủi thân, hắn đáp: “Bệ hạ, vi thần đâu dám! Mới nãy vi thần có nói đây đều là những ý kiến trẻ con mà, là bệ hạ cứ bắt thần nói, không nói thì lại thành kháng chỉ!”

Nữ đế tức đến mức muốn bẻ đầu hắn xuống làm quả bóng để đá!

Cái tên khốn kiếp này dạo này càng lúc càng nghịch ngợm, thường xuyên trêu chọc nàng, làm gì có cái lẽ ấy!

“Ái khanh, ngươi cứ nói thẳng kế sách giải quyết cuối cùng đi!”

Lâm Bắc Phàm chắp tay nói: “Chuyện này… vi thần thực sự hết cách, mong bệ hạ hiểu cho!”

Hiện giờ nạn châu chấu ở thời hiện đại còn không thể giải quyết triệt để chứ huống chi đang ở thời cổ đại? Dẫu có ở hiện đại thì người ta cũng làm công tác phòng chống là chủ yếu. Người ta sẽ dùng thuốc phun để chống lại hoặc lợi dụng những con vật ăn châu chấu như gà, vịt, chim. Nếu quy mô nạn châu chấu lớn thì cứ phun thuốc chống côn trùng, song ở thời cổ đại thì làm gì có điều kiện như thế?