Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 560: Xương rồng bay về trời




“Bộ xương rồng đó, đến bây giờ ta vẫn chưa nhìn ra được là thứ gì!”

Bạch Quan âm tò mò hỏi: “Ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc đó là thứ gì không?”

Lâm Bắc Phàm mỉm cười đáp: “Thật ra đó chỉ là di thể của một con thú lớn mà thôi! Con thú lớn này sinh sống ở biển sâu, tên là cá voi! Bởi vì thể hình vô cùng to lớn nên thường được người ta gọi là cá côn!”

“Vì con thú này sống trong biển sâu cho nên rất ít người biết! Xương của nó càng không có bao nhiêu người nhận ra hơn! Đây chỉ là xương của động vật bình thường, không có gì hiếm lạ cả!”

Bạch Quan âm càng thêm cạn lời, chỉ dựa vào bộ xương thú bình thường mà lừa toàn bộ người trong thiên hạ!

Nàng không chỉ khâm phục thủ đoạn của Lâm Bắc Phàm mà càng khâm phục sự gan dạ sáng suốt của hắn hơn!

Bạch Quan âm im lặng một lúc rồi nói: “Bây giờ cũng đủ rồi! Ta biết được từ đường thông tin của mình đã có một vài Tông Sư nghe được chuyện này và đang tới kinh thành! Còn có các quốc gia khác cũng chuẩn bị phái cao thủ tới đây hòng đoạt xương rồng! Cường giả đông đúc, cho dù thực lực của ngươi mạnh mẽ cũng khó tránh khỏi được cái này mất cái khác!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Nói cũng đúng, tiền đã kiếm đủ rồi, vở kịch cũng nên kết thúc thôi!”

Lâm Bắc Phàm vung tay, mây đen tập trung trên bầu trời kinh thành, cùng với mấy tia chớp lập lòe, sau đó trông có vẻ như sắp đổ mưa.

Nhưng đám người ngây người xung quanh Quan Long Đài cũng không hề tránh mưa, ngược lại còn vô cùng mừng rỡ.

“Lại là trời đổ mưa rào!”

“Mỗi lần tắm mưa đều cảm giác trăm bệnh khỏi hết, cả người nhẹ nhàng khỏe mạnh!”

“Đây là rồng thần ban phúc cho chúng ta!”

Trong sự mong chờ của mọi người, quả nhiên trên trời đổ cơn mưa rào, đắm chìm trong màn mưa thánh này, mọi người chỉ cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái giống như đã giải sạch toàn bộ tai ách.

Lúc này, Lâm Bắc Phàm duỗi tay phải ra: “Xương rồng… lên!”

Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp, dùng tinh thần khống chế vật chất!

Vì thế trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, chỉ thấy bộ xương rồng mà bọn họ bảo vệ cả ngày lẫn đêm lại đang nhúc nhích rồi từ từ bay lên, hướng về phía trời cao.

“Xương rồng… lại bay lên kìa!”

“Xương rồng sắp hiển linh rồi!”

“Rồng thần phù hộ!”

Mọi người vô cùng kích động!

Rất nhiều người không rõ chân tướng còn thành kính quỳ lạy, hy vọng có thể được rồng thần ban phúc.

Đối với lời cầu nguyện của mọi người, xương rồng cũng chẳng có phản ứng gì hết mà giống như vật sống, như rồng thật lượn vòng trong gió mưa, sau đó càng bay càng cao, càng bay càng cao, càng bay càng cao…

“Không đúng! Xương rồng định bay đi!”

“Xương rồng! Đừng đi, ta vẫn chưa ngộ được tuyệt thế võ học trong đó nữa mà!”

‘Xương rồi, ở lại cho ta!”

Đám nhân sĩ võ lâm kích động vô cùng.

Đối với bọn họ mà nói xương rồng chính là cơ hội đột phá của bọn họ, là chí bảo tối thượng mang tới thực lực cho bọn họ, bây giờ lại im hơi lặng tiếng định bay đi.

Trong lúc nhất thời, lập tức có mấy chục vị cao thủ bay lên trời lao về phía xương rồng.

Vẻ mặt của Lâm Bắc Phàm vẫn bình tĩnh: “Sấm… diệt!”

Cùng với hắn vừa dứt lời, trong bầu trời xuất hiện mấy đường sấm sét bổ về phía đám võ giả đang lao lên trời.

“Ầm!”

Tốc độ của người nào có nhanh được bằng sét!

Trong nháy mắt, tất cả đều bị sét đánh trúng, cả người cháy đen rơi xuống.

Cũng may mà sở hữu một thân võ công tốt, bằng không dưới mấy đường sấm sét này đã bị đánh tan thành tro bụi rồi!

“Đây là ý trời!”

Một vị lão giả lớn tiếng kêu lên: “Xương rồng là chí bảo để lại trong nhân gian, vốn không nên thuộc sở hữu của nhân gian, cho nên bây giờ muốn bay về trời rồi! Tùy ý cưỡng cầu sẽ chỉ rước lấy hình phạt từ trời mà thôi!”

Lời này vừa nói ra đã có được sự tán đồng của rất nhiều người.

“Bản tọa không tin! Bản tọa nhất định phải giữ xương rồng lại!”

Một vị cường giả Tiên Thiên đỉnh phong lao lên trời.

Trong nháy mắt, ông trời giống như bị chọc giận mà giáng mấy đường sấm sét xuống.

“Ầm!”

“Ầm!”

Tất cả đều bổ lên người vị cường giả Tiên Thiên đỉnh phong đó.

Hắn ta không kịp phản ứng, trực tiếp hóa thành tro bụi.

Lần này không ai dám tùy tiện hành động nữa, chỉ có thể nhìn xương rồng bay đi càng ngày càng cao với vẻ không cam lòng…

Thẳng đến cuối cùng hoàn toàn biến mất không thấy nữa.

“Xương rồng… thật sự bay đi mất rồi!”

Rất nhiều người kêu lên buồn bã.

Chuyện này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ!

Xương rồng hiển linh, bay về trời trong mưa to gió lớn! Bất cứ kẻ nào ngăn cản đều sẽ bị sét đánh!

Đủ loại lời đồn vẽ thêm màu sắc thần bí lên bộ xương rồng khiến mọi người càng thêm tin chắc, không nghi ngờ gì về xương rồng hơn!

Chỉ là đáng tiếc, xương rồng đi rồi, có khả năng cũng sẽ không trở về nữa, chỉ để lại tiếc nuối và thẫn thờ.

Bởi vì xảy ra một chuyện lớn như vậy, Lâm Bắc Phàm thân là người bảo vệ xương rồng không thể đổ trách nhiệm cho người khác, lập tức vào cung báo cáo chuyện này.

Cuối cùng hắn thỉnh tội với vẻ mặt áy náy: “Bệ hạ, vi thần không bảo vệ tốt xương rồng, xin bệ hạ trách tội!”