Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 368: Đã mua chuộc rồi




“Thế nhưng chúng ta thực sự không còn tiền nữa!”

Tam hoàng tử cười khổ.

“Không sao, ta dạy cho các ngươi một cách.”

“Cách gì?”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười: “Hiện giờ tiền trang cũng có dịch vụ cho vay đấy. Tam hoàng tử điện hạ, với cái danh của mình thì ngươi hoàn toàn có thể vay tiền trang một trăm vạn lượng. Cứ thế là giải quyết được vấn đề tiền nong rồi, đúng chứ?”

Tam hoàng tử ngỡ ngàng!

Hay lắm, ngươi còn bảo ta đi vay tiền để đút lót cho ngươi nữa? Chuyện này đúng là có một không hai từ trước đến giờ!

Trong lòng bọn họ không hề muốn!

Bởi lẽ vay tiền thì cuối cùng vẫn phải trả, đã thế còn tính cả tiền lãi! Về sau bọn họ lấy đâu ra một trăm vạn lượng để mà trả cho tiền trang đây?

Lâm Bắc Phàm nhìn dáng vẻ do dự của tam hoàng tử, hắn đứng dậy, phủi mông: “Nếu không có tiền thì ta chỉ đành lực bất tòng tâm thôi! Hai vị, xin cáo từ!”

“Đợi đã Lâm tế tửu! Chỉ là tiền thôi mà, ngươi cho bản cung chút thời gian rồi bản cung trả cho ngươi!”

Tam hoàng tử gọi hắn lại.

Hiện giờ hắn ta không còn đường lui nữa rồi.

Trong cuộc thi bên hắn ta đã thua liên tiếp bốn ván, nếu ngày mai lại thua nữa thì đúng là thua sạch sành sanh, sau khi trở về hắn ta phải bẩm báo với phụ hoàng và muôn dân thế nào?

Chắc chắn bọn họ sẽ vô cùng thất vọng.

Ngôi vị hoàng đế mà hắn ta vẫn luôn nhung nhớ sẽ rời xa hắn ta! Nợ tiền còn trả được chứ mất đi hoàng vị thì hắn ta sẽ không còn cơ hội nữa!

Thế là lão thần Vương đại nhân lập tức tới tiền trang làm thủ tục.

Trong lúc chờ đợi, tam hoàng tử nhớ đến biểu hiện kiêu ngạo ngày hôm nay của Lâm Bắc Phàm, hắn ta không nhịn được nói: “Lâm tế tửu, ngày mai lúc đi đấu ngươi bớt bớt lại đi được không, đừng có kiêu căng ngạo mạn như thế nữa? Tâm lí của chúng ta rất yếu, không chịu được kích thích đâu!”

Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Được!”

Tam hoàng tử chắp tay, mỉm cười: “Đa tạ tế tửu đại nhân!”

“Phải thêm tiền!”

“Đậu má!”

Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm nhận một trăm hai mươi vạn lượng.

Hắn hài lòng vô cùng: “Tam hoàng tử điện hạ, cả Vương đại nhân nữa, các ngươi cứ yên tâm, ngày mai ta sẽ nhường! Các ngươi phải nắm bắt cơ hội đấy, dẫn đầu Đại Viêm giành lấy chiến thắng, đừng để ta thất vọng nữa!”

“Làm phiền Lâm tế tửu rồi!”

Tam hoàng tử và Vương đại nhân mỉm cười.

Sau khi rời khỏi tửu lâu, Lâm Bắc Phàm không về nhà mà rẽ vào sân của một tiểu trạch.

Đây chính là nhà của Liêu Như Mẫn, một trong những tuyển thủ tham gia cuộc thi của Đại Võ.

Biết Lâm Bắc Phàm tới, Liêu Như Mẫn bèn thấy vinh hạnh vô cùng, hắn ta vui lắm, vội vàng mở lời: “Tế tửu đại nhân, sao đại nhân tới thế này, mau mời vào! Tiểu Thanh, bưng trà lên!”

Lâm Bắc Phàm híp mắt cười, nói: “Có việc qua đây nên tiện đường tới thăm ngươi! Ngày mai thi làm thơ và cũng là trận đấu quan trọng của cuộc thi này, hiện giờ ngươi chuẩn bị ra sao rồi?”

Liêu Như Mẫn chắp tay nói: “Tế tửu đại nhân, ta vẫn đang chuẩn bị, không dám lơ là dù chỉ một chút! Để tham gia cuộc thi ngày mai, ta đang ôn tập lại tất cả những bài thơ trong những năm nay, hi vọng có đất dụng võ!”

Mỗi một tài tử đều có thói quen làm thơ.

Bọn họ đều thích tích cóp lại những bài thơ mà ngày thường mình làm, đợi đến khi nào cần thì lại lôi ra.

Trận đấu làm thơ ngày mai chính là một cơ hội tốt.

Nếu như trúng đề thì đúng là quá may mắn, có thể lấy luôn thơ của mình ra để thi!

“Hóa ra là vậy, ngươi có lòng rồi! Có thể cho bản quan xem không?”

“Đây là vinh hạnh của ta, mời tế tửu xem!”

Lâm tế tửu nhận lấy quyển tập của hắn ta.

Phần lớn đều là những bài thơ rất bình thường, không có điểm sáng gì cả, song có một vài bài rất xuất sắc.

Lâm Bắc Phàm chỉ chọn những bài ấy và tiến hành sửa đổi. Liêu Như Mẫn hớn hở!

Biết bao người mong muốn được đích thân tế tửu chỉ bảo chứ? Đúng là niềm vinh hạnh cực lớn!

Hơn nữa, Lâm tế tửu còn tài giỏi thực thụ, được hắn sửa bài xong, lời thơ đã đẹp hơn không ít, cách dùng từ cũng chuẩn xác hơn rất nhiều.

“Đa tạ tế tửu đại nhân đã dạy bảo!”

Liêu Như Mẫn cảm động không thôi.

Lâm Bắc Phàm trả lại tập thơ cho hắn ta, đoạn bảo: “Ngươi tiếp tục ôn tập đi, bản quan đi trước đây!”

“Ta tiễn đại nhân!”

Tiếp đó, Lâm Bắc Phàm lại tới nhà của ba tuyển thủ khác. Trông thấy tập thơ của bọn họ, hắn lại bắt đầu sửa đổi.

Sau đó, hắn rời đi dưới sự biết ơn của bọn họ.

Đêm đen, nhân lúc không có ai, Lâm Bắc Phàm đi tới Lễ bộ.

Ở đây có một cái hộp, bên trong có rất nhiều mảnh giấy, đó chính là đề thi ngày mai.

Lâm Bắc Phàm nhìn qua một lượt rồi lại cất về chỗ cũ, sau đó rời đi.

Ngày hôm sau, cuộc thi được tiếp tục.

Hôm nay sẽ thi làm thơ, đây chính là phần thi quan trọng trong cuộc thi này. Bởi lẽ ngươi có tài có học hay không, làm vài bài thơ là biết.

So ra đã thắng liên tiếp bốn trận nên người bên phía Đại Võ cực kì thoải mái. Chỉ cần thắng trong phần thi này nữa thôi là bọn họ sẽ thắng cả cuộc thi này.

Để mà so sánh thì áp lực của người bên Đại Viêm chồng chất như núi, tinh thần căng thẳng vô cùng. Bởi lẽ chỉ cần thua ván này là bọn họ sẽ trắng tay.

Bọn họ không thể thua được.

Tam hoàng tử lớn tiếng cổ vũ: “Hôm nay sẽ thi làm thơ, đây là thế mạnh của chúng ta! Mọi người cố gắng hết sức, cuối cùng nhất định chúng ta sẽ thắng!”

“Vâng thưa điện hạ!”

Các tài tử bên Đại Viêm đồng thanh đáp, xem ra bọn họ vẫn hơi nhụt chí.

Tam hoàng tử âm thầm lắc đầu, hắn ta hiểu tâm trạng của bọn họ, bọn họ sợ Lâm Bắc Phàm thật rồi.

Nếu không mua chuộc Lâm Bắc Phàm thì ngay cả hắn ta cũng chẳng đủ tự tin. Lúc bấy giờ, tài tử hai bên đều đã lên trường diễn võ.

Nữ đế gật đầu, trọng tài ở một bên lớn giọng tuyên bố.

“Cuộc thi tiếp tục!”