Lúc bấy giờ, ngự y đã tới. Sau khi kiểm tra, Cổ Chánh đã tỉnh lại, song trông hắn ta yếu ớt, xanh xao vô cùng.
“Thưa bệ hạ và các vị đại nhân, do quá căng thẳng nên ảnh hưởng đến khí huyết bên trong người Cổ Chánh, dẫn đến việc ngất xỉu! Không có chuyện gì quá lớn, uống chút nước ăn chút đồ ăn, nghỉ ngơi nửa ngày là đỡ!”
“Có thi tiếp được không?”
Người bên Đại Viêm hỏi.
“Mặc dù có thể thi tiếp nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến năng lực phát huy của Cổ Chánh. Phần thắng mong manh, thôi thì không cần phải thi đấu nữa! Thế nên hạ quan kiến nghị nên quay về nghỉ ngơi cho tốt!”
Cứ thế, do vấn đề sức khỏe mà Cổ Chánh của Đại Viêm phải từ bỏ.
Lâm Bắc Phàm thắng ván tiếp theo một cách dễ dàng.
Tới ván cuối cùng, Lâm Bắc Phàm lại đối mặt với tam hoàng tử Đại Viêm.
Ánh mắt Lâm Bắc Phàm trở nên phức tạp: “Tam hoàng tử điện hạ, lại đến chúng ta rồi!”
Ánh mắt của tam hoàng tử cũng phức tạp: “Đúng đấy, thế sự khó lường!”
Hai người không khỏi thở dài một hơi.
Tam hoàng tử liếc mắt, bảo: “Biết phải làm gì tiếp theo rồi chứ?”
“Đương nhiên là biết rồi!”
Lâm Bắc Phàm ưỡn ngực nói: “Tam hoàng tử điện hạ, ta chắc chắn sẽ không giở trò đâu! Ta sẽ áp chế các ngươi bằng thực lực không gì bì nổi của mình, chứng minh cho các ngươi thấy Đại Viêm chẳng ai ra gì cả!”
Sắc mặt tam hoàng tử sầm xuống: “Lâm tế tửu, vừa vừa phải phải thôi!”
“Điện hạ yên tâm, ta biết phải làm thế nào!”
Hai người vừa nói bóng nói gió vừa bắt đầu vẽ.
Lâm Bắc Phàm vẽ trước, hắn nhấc bút và nhanh chóng sáng tác, rất nhanh sau đó đường nét bức tranh đã được hình thành.
Tam hoàng tử vẫn chưa nhấc bút, hắn ta liếc nhìn và trộm đánh giá tranh của Lâm Bắc Phàm.
Hắn ta phát hiện Lâm Bắc Phàm đã thu mình hơn rất nhiều, nét bút trở nên bình thường hơn. Tam hoàng tử bèn thầm gật đầu.
Cứ thế thì chiến thắng Lâm Bắc Phàm là chuyện đơn giản hơn rất nhiều, hắn ta chỉ cần phát huy như ngày thường thôi là có thể thắng rồi.
Không đợi Lâm Bắc Phàm vẽ xong, tam hoàng tử đã hạ bút.
Dẫu sao thì đây cũng là vẽ tranh chứ không phải viết chữ, vẽ tranh cần thời gian, mà thời gian thì không có nhiều nên bắt buộc phải tranh thủ từng giây từng phút.
Nữ đế và bách quan văn võ trong triều ai cũng chú ý đến tranh vẽ của hai người.
“Hình như bút lực của Lâm tế tửu hơi yếu rồi, không được lưu loát như trước đó nữa…” Một vị lão thần chau mày nói.
“Chuyện này rất bình thường!”
Một vị lão thần khác thở dài: “Dù là viết chữ hay vẽ tranh thì đều hao tổn tâm trí! Từ đầu đến giờ Lâm tế tửu đã phải cố gắng trong gần hai canh giờ, có là người bằng sắt thép cũng không trụ được, năng lực phát huy của tế tửu đi xuống là rất bình thường!”
“Đúng đó, là người thì đều biết mệt, Lâm tế tửu có thể chống đỡ đến hiện tại đã là rất giỏi rồi!”
“Nếu không có tế tửu thì chúng ta đã thua từ lâu rồi, đúng là không nên yêu cầu tế tửu thêm gì nữa!”
“Thua thì thua vậy, cũng chỉ là một ván mà thôi!”
…
Nữ đế vừa xem Lâm Bắc Phàm vẽ tranh vừa nghe bách quan thì thầm bàn tán. Nàng cười khẩy trong lòng, cái tên này mà biết mệt á?
Hắn đường đường là một Tông Sư đấy, thể lực của hắn dồi dào lắm, có đánh nhau ba ngày hắn cũng chẳng mệt!
Chắc chắn là hắn lại lén lút ăn chặn tiền rồi!
Chẳng trách từ lúc đầu cho đến bây giờ trông hắn cứ là lạ! Diễn cứ như thật, suýt nữa nàng đã tin!
Thời gian nửa nén hương trôi qua, Lâm Bắc Phàm đã vẽ xong.
Hắn nhìn tranh của mình, vừa cử động cánh tay có hơi tê nhức vừa lắc đầu thổn thức: “Hôm nay mệt quá, bức tranh này không thể phát huy tốt như bình thường, có thể sẽ phải chịu thua rồi, ôi!”
“Ái khanh, hôm nay ngươi đã làm rất tốt rồi! Ván này thua thì thua, không có gì to tát hết, ngày mai chúng ta lại thắng là được!”
Nữ đế cổ vũ.
“Đa tạ bệ hạ đã hiểu cho!”
Lâm Bắc Phàm chắp tay.
Tam hoàng tử len lén liếc nhìn tranh của Lâm Bắc Phàm, hắn ta nở một nụ cười đắc ý.
Một bức tranh với trình độ như thế này thì chắc chắn sẽ bại dưới tay hắn ta! Thế là tam hoàng tử lại tiếp tục múa bút.
Trong lòng mấy người bên phía Đại Viêm cũng nhen nhóm một tia hy vọng.
“Lâm Bắc Phàm không được rồi, lần này chắc chắn chúng ta sẽ thắng!”
“Điện hạ cố lên, chúng ta chắc chắn sẽ thắng!”
“Ván này chúng ta chắc chắn có thể làm được!”
Đúng lúc ấy, Lâm Bắc Phàm đã bước xuống, hắn ngoắc ngón tay, một lần nữa thi triển Chu Lưu Lục Hư Công!
Trên bầu trời bỗng xuất hiện một tia sét cực lớn.
“Đùng đoàng!”
Âm thanh vô cùng lớn.
Tam hoàng tử đang tập trung tinh thần vẽ tranh, tiếng sét đánh làm hắn ta giật mình.
Bàn tay đang vẽ bỗng run rẩy, trên giấy xuất hiện một vết dơ cực lớn trông xấu vô cùng.
Tam hoàng tử: “Đậu má!”
“Không sao không sao, chỉ thêm một dấu chấm mà thôi, vẫn còn cơ hội cứu vãn!”
Tam hoàng tử âm thầm cổ vũ bản thân, hắn ta lấy lại bình tĩnh. Hiện giờ vẫn còn thời gian, hắn ta vẫn có thể sửa được.
Thế là tam hoàng tử bắt đầu sửa cái dấu chấm tai hại kia, một lát sau hắn ta lại khôi phục trạng thái như vừa rồi.