Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 361: Dù sao thua cũng thành quen rồi mà




“Tại sao lại gọi nó là thể chữ Nhan, có nguyên do đặc biệt nào sao?”

Nữ đế lấy làm lạ hỏi.

Lấy tên gọi là thể chữ Nhan là bởi đây là một thể chữ được sáng tạo bởi Nhan Chân Khanh – một nhà thư pháp cực kì giỏi thời nhà Đường.

Song tất nhiên Lâm Bắc Phàm không thể giải thích như vậy được.

“Thần sáng tạo ra thể chữ này là để làm kỉ niệm về một vị bằng hữu đã mất, hắn ta họ Nhan nên đặt tên thể chữ này là Nhan! Lấy tên hắn ta làm tên cho thể chữ và lưu truyền mãi về sau!”

Lâm Bắc Phàm đáp, nghe giọng hắn thoáng vẻ đau lòng.

“Ái khanh nén bi thương, chẳng trách ngươi lại có lòng như vậy, bằng hữu của người ở dưới suốt vàng chắc chắn sẽ biết được!”

Nữ đế an ủi.

“Đa tạ bệ hạ đã an ủi, thần thấy lòng mình dễ chịu hơn nhiều rồi!”

Lúc bấy giờ, chữ của Lưu Hải và chữ của Lâm Bắc Phàm được bày lên cùng nhau.

Mọi người có thể dễ dàng nhận thấy sự chênh lệch giữa chữ của hai người.

Mặc dù chữ của Lưu Hải cũng không tồi, nét chữ đoan chính khiến người ta vui mắt, song cảm giác thủ công bên trong nét chữ của hắn ta rất rõ ràng.

Còn chữ của Lâm Bắc Phàm được viết theo một thể chữ mới và đã đạt đến trình độ thẩm mĩ vô cùng cao.

Như vậy, mọi người đã biết được ai thắng ai thua.

“Chữ rất đẹp! Bắt buộc phải bầu cho tế tửu một phiếu!”

“Ta cũng thích chữ của tế tửu!”

“Trông chữ của tế tửu thoải mái lắm, ta bầu cho tế tửu!”

Số phiếu bầu đã được thống kê, Lâm Bắc Phàm đạt được bảy mươi ba phiếu, cao hơn rất nhiều so với con số bốn phiếu của Lưu Hải.

Mà bốn phiếu của Lưu Hải cũng chỉ mang tính chất cổ vũ.

Không được phiếu nào thì xấu mặt quá nên một vài đại thần lương thiện đã bầu phiếu của mình cho hắn ta.

Lâm Bắc Phàm đắc ý vô cùng, còn Lưu Hải thì ỉu xìu, sắc mặt người bên Đại Viêm cũng rất khó coi.

“Bản quan đã bảo rồi, trong số các ngươi chẳng ai có khả năng cả! Đàn cũng không được, cờ vây cũng không xong, đến thư pháp cũng tệ nốt! Thế nên các ngươi tới từ đâu thì mau về chỗ đó đi, đừng ở đây mất mặt nữa!”

Lâm Bắc Phàm kiêu ngạo nói.

“Ngươi!”

Người bên Đại Viêm tức điên lên.

Bọn họ đều là những người học rộng biết nhiều đấy!

Lâm Bắc Phàm vừa bày thể chữ Nhan ra là bọn họ biết bọn họ thua chắc rồi!

Dù bọn họ có viết đẹp đến mức độ nào đi chăng nữa, dù chữ của bọn họ có gãy gọn ra sao đi chăng nữa thì cũng không bì được với thể chữ Nhan của hắn.

Cứ tiếp tục thi đấu như thế thì có nghĩa lý gì nữa?

“Điện hạ, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Chẳng lẽ chúng ta lại phải nhận thua sao?”

Mọi người đang vô cùng hoang mang.

Bọn họ đã thua liên tiếp hai trận, nếu như thua thêm một trận nữa thì thành ba trận, và những trận đấu tiếp theo sẽ càng khó khăn hơn nữa!

Nếu bọn họ thua trong cuộc thi này thì bọn họ làm gì còn mặt mũi mà quay về?

“Mọi người đừng hoảng loạn, chúng ta vẫn còn cơ hội thắng!”

Tam hoàng tử nói chắc như đinh đóng cột, trong lòng hắn ta mừng thầm, may mà hắn ta đã mua chuộc Lâm Bắc Phàm, bằng không thua là cái chắc!

Hiện giờ đã đến lúc diễn trò rồi!

“Các ngươi xem ta đây!”

Tam hoàng tử bước ra, cao giọng nói: “Lâm tế tửu, ngươi viết chữ rất đẹp, đến bản cung cũng rất thích chữ của ngươi! Thế nhưng tiếp theo đây ngươi vẫn định thi đấu bằng thể chữ đó sao?”

“Chẳng lẽ không được à?”

Lâm Bắc Phàm hỏi ngược lại.

“Đương nhiên là được rồi, đó là tự do của ngươi mà! Song thực chất đây cũng là cách xử lí khôn khéo của ngươi mà thôi! Ngươi không viết được chữ bình thường nên mới dùng một thể chữ mới mẻ như vậy! Đúng là lỗi thời!”

Tam hoàng tử chế giễu.

Lâm Bắc Phàm cảm giác hắn đang bị công kích, bèn lớn giọng nói: “Ngươi bảo ta lỗi thời ư? Nực cười! Trận tiếp theo đây bản quan không dùng thể chữ Nhan nữa nhưng vẫn sẽ thắng các ngươi! Nếu như ta dùng thì coi như thua!”

Trong lòng tam hoàng tử thầm hớn hở, hắn ta lập tức đáp: “Nói lời giữ lời!”

Sắc mặt nữ đế và bách quan bỗng biến đổi: “Lâm ái khanh, ngươi nói hơi quá rồi!”

“Bệ hạ yên tâm! Nếu vi thần đã dám nói ra thì chắc chắn đã chuẩn bị tốt!”

Lâm Bắc Phàm nói một cách vô cùng tự tin: “Về thư pháp thì không ai có thể đánh bại được thần! Thần sẽ cho bọn họ biết thế nào gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, thế nào gọi là cao thủ của cao thủ!”

“Ngươi!”

Người bên Đại Viêm tức đến mức mặt cũng đỏ ửng lên.

Nữ đế và mọi người lắc đầu, bọn họ cảm nhận được rằng Lâm Bắc Phàm đang kiêu ngạo, song nếu bọn họ có cái bản lĩnh ấy thì bọn họ cũng sẽ như vậy thôi.

Chỉ mong người bên Đại Viêm đừng có giở trò gì!

“Được rồi, trận đấu tiếp tục!”

Bên phía Đại Viêm cử thám hoa Đinh Thiếu Kiệt ra thi đấu. Lúc bấy giờ, áp lực đè lên hắn ta là vô cùng lớn.

Hôm qua đã thua hai trận liên tiếp, nếu như hôm nay thua tiếp thì đúng là một đả kích chí mạng đối với bọn họ!

Thế nên khi nhìn thấy Lâm Bắc Phàm, trông hắn ta như thể gặp phải kẻ địch lớn, mồ hôi ròng rã khắp người, ánh mắt thì tràn ngập vẻ căng thẳng.

Lâm Bắc Phàm khẽ nở nụ cười: “Thiếu Kiệt huynh, ngươi đừng sợ, dù sao cũng thua thành quen rồi mà!”

“Hừ!”

Đinh Thiếu Kiệt quay đầu đi không thèm nhìn hắn nữa. Tiếp đó, cuộc thi lại bắt đầu.

Lâm Bắc Phàm cầm bút lông và lại viết một cách vô cùng tiêu sái. Một lát sau, những nét chữ mới mẻ xuất hiện.