Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 147: Giả bộ từ chối




Lâm Bắc Phàm phải tốn không ít nước bọt, nói đến nỗi miệng khô lưỡi khô cong mới có thể làm mọi người bình tĩnh lại được.

Trong lòng hắn cảm thán, màn thể hiện này cũng không vui vẻ như hắn tưởng!

Đúng lúc ấy, tiểu quận chúa hào hứng xông vào trong nhà, đẩy mọi người ra rồi vọt tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, kích động hỏi: "Lâm Bắc Phàm, làm thế nào mà ngươi bay lên trời được vậy? Mau kể cho ta nghe đi!"

Vì vậy, Lâm Bắc Phàm đành phải kể lại một lần nữa.

Hắn kể hay đến mức khiến tiểu quận chúa rất mong đợi: "Có thể nhìn ngắm toàn cảnh kinh thành, có thể sáng thăm biển xanh tối về Thương Ngô, có thể trò chuyện cùng thần tiên trên trời... Nghe vui quá đi mất! Lâm Bắc Phàm, ngươi có thể đưa ta bay lên trời một lần được không? Xin ngươi đấy, đưa ta bay lên trời một lần đi mà, chuyện gì ta cũng nghe lời ngươi hết! Đi mà đi mà..."

Hai bàn tay bé nhỏ của nàng giữ chặt cánh tay Lâm Bắc Phàm, giở trò làm nũng với hắn.

Không thể không thừa nhận rằng, lực sát thương khi vị tiểu quận chúa đáng yêu này làm nũng thật sự rất lớn.

Mọi người nghe tiểu quận chúa nói vậy đều nổi hứng.

Ai nấy cũng đổ dồn ánh mắt đầy mong đợi nhìn về phía Lâm Bắc Phàm.

Lâm Bắc Phàm cười khổ: "Ngươi đến muộn rồi! Khí cầu lớn đã bị bệ hạ đem đi, được trọng binh canh gác, cho dù là ai cũng không thể tới gần được! Không có sự cho phép của bệ hạ thì không ai có thể bay lên trời, đến cả ta cũng không được!"

"Hả? Sao lại như thế được?" Tiểu quận chúa rất thất vọng.

"Đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, bây giờ không có cơ hội thì sau này sẽ có cơ hội thôi mà! Hiện giờ trời cũng đã tối rồi, chúng ta ăn cơm trước đi đã!" Lâm Bắc Phàm xoa cái đầu nhỏ của tiểu quận chúa, cười bảo.

Đến giờ ăn cơm, cuối cùng thì nhà Lâm Bắc Phàm cũng yên bình trở lại.

Nhưng người dân bên ngoài vẫn đang bàn tán một cách sôi nổi.

Cùng lúc ấy, tin giật gân triều đình Đại Võ đang nắm giữ vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời nhanh chóng được truyền ra khỏi kinh thành, tới các châu phủ lớn và các nước láng giềng rồi truyền đi khắp thế giới.

Lâm Bắc Phàm, người sáng tạo ra vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời, người đầu tiên bay lên trời ấy cũng theo đó mà vang danh khắp toàn thế giới!

Chủ nhân của các gia tộc lớn, các phiên vương lớn và hoàng đế các nước đều rất hoảng hốt!

Triều đình Đại Võ đã có được vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời rồi ư!

Thứ này có thể đưa người bay lên trời cao, có phải như vậy tức là có cơ hội được nhìn thấy thần tiên trên trời hay không?

Nếu gặp được thần tiên có phải sẽ có cơ hội đắc đạo thành tiên, trường sinh bất lão hay không?

Không một kẻ nắm quyền nào cưỡng lại nổi sự mê hoặc được trở thành thần tiên và sức hút của trường sinh!

Ánh mắt của tất cả mọi người đỏ rực lên!

"Mau phái người tới kinh thành, nhất định phải giành được vũ khí thần kỳ có thể bay lên bầu trời về cho bản vương!"

"Cho dù không giành được thứ vũ khí ấy thì cũng phải lấy được phương pháp chế tạo nó về đây cho trẫm!"

"Con đường thành tiên, thọ cùng trời đất đang ở ngay trước mắt ta rồi!"

...

Sóng gió trong thiên hạ, đang dần tập hợp tại kinh thành!

Tạm thời không nhắc đến việc này nữa!

Ngày hôm sau, trong buổi tảo triều.

"Bái kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Các vị ái khanh miễn lễ!"

"Tạ bệ hạ!"

Đột nhiên, Lâm Bắc Phàm đứng dậy, hắn cầm trên tay một số tài liệu, lớn giọng nói: "Khởi bẩm bệ hạ, đây là phương pháp chế tạo khí cầu lớn có thể bay lên bầu trời đã được thần biên soạn thành sách! Có phương pháp này, Đại Võ chúng ta có thể chế tạo ra khí cầu lớn bay lên bầu trời với số lượng lớn! Mong bệ hạ xem qua!"

Nữ đế rất mừng rỡ, vội nói: "Mau trình lên đây!"

Sau khi nhận được tài liệu, nữ đế đọc một cách chăm chú.

Cuối cùng, nàng cười với vẻ hài lòng và nói: "Ái khanh quả là trung thành yêu nước! Đại Võ có ngươi là phúc của trẫm, phúc của đất nước!"

"Bệ hạ quá khen rồi!" Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười.

Hắn biết bản thân mình không giữ nổi thứ ấy, chi bằng chủ động nộp ra, ít nhất còn tạo được ấn tượng tốt với nữ đế.

Sau đó, Lâm Bắc Phàm lại lấy một tập tài liệu khác ra.

"Bệ hạ, đây là hướng dẫn điều khiển khí cầu lớn do vi thần tổng kết lại! Chỉ cần học được cách điều khiển này, Đại Võ ta có thể nhanh chóng huấn luyện được một đội dũng sĩ bay lên bầu trời, điều khiển khí cầu lớn bay đi khắp nơi, bảo vệ giang sơn của Đại Võ!"

Nữ đế vội nói: "Mau trình lên đây!"

Sau khi nhận được hướng dẫn điều khiển, nữ đế lại nghiêm túc đọc một lượt.

"Bản hướng dẫn điều khiển này có thể nói là rất hoàn thiện, ưu điểm và nhược điểm cũng được nêu ra rõ ràng trong đó! Với bản hướng dẫn này, ta có thể nhanh chóng nâng cao thực lực của Đại Võ ta!"

Nữ đế cười rạng rỡ nhìn Lâm Bắc Phàm: "Lâm ái khanh, ngươi dâng phương pháp chế tạo khí cầu lớn và bản hướng dẫn điều khiển lên cho ta, lại lập được công lớn rồi, ngươi nói xem trẫm nên thưởng cho ngươi thế nào đây?"

Lâm Bắc Phàm hoảng hốt: "Tận trung với bệ hạ là bổn phận mà thần phải làm tới suốt đời, xin bệ hạ đừng thưởng nữa, nhà ta thật sự không chứa nổi nữa đâu!"

Văn võ bá quan ở xung quanh nghe xong cũng rất ngán ngẩm, cảm giác như thể Lâm Bắc Phàm đang giả vờ từ chối vậy.