Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần!

Chương 142: Thật sự có thể bay lên trời sao?




"A di đà phạt, sư công quả là người có nghị lực to lớn, cho dù bị nghìn người chỉ trỏ, cả thế gian đều thành kẻ địch mà vẫn kiên định đi ngược lại đám đông! Đổi lại là tiểu tăng chắc hẳn sẽ không thể kiên trì nổi, thật xấu hổ, xấu hổ quá!" Tiểu hòa thượng cúi đầu, nói trong sự xấu hổ tột cùng.

"Chuyện không to tát đến thế đâu!" Lâm Bắc Phàm mỉm cười: "Trên con đường ấy vẫn còn có rất nhiều người cùng chung chí hướng với ngươi, ngươi sẽ không cô đơn đâu! Mặc dù cái khổ quá nhiều, hạnh phúc lại ngắn ngủi, nhưng nhân gian luôn có vài chuyện tốt đẹp, thỏa mãn toàn bộ mơ tưởng của ta về thế giới!!"

"A di đà phật!" Hai vị hòa thượng lại thông suốt một lần nữa.

Lần này, đến cả Phật tính của tiểu hòa thượng cũng tăng lên rất nhiều.

Đối với những hòa thượng chuyên tâm tu luyện giáo lý nhà Phật như bọn họ, Phật tính tăng cao đồng nghĩa với việc thực lực đang mạnh lên.

Khóe miệng của Lâm Bắc Phàm co giật.

Hai thầy trò này đúng là khủng bố!

Hắn chỉ nói bừa vài câu mà thôi, vậy mà bọn họ cũng ngộ ra chân lý!

Sao lại mở hack như thế được cơ chứ!

Sau đó, ba người tiếp tục đi về phía trước.

Lão hòa thượng đi phía sau Lâm Bắc Phàm, cảm nhận được hai ngày nay Phật tính của mình tăng lên rất nhanh cũng rất vui vẻ.

May mắn gặp được thần phật thật sự, kiên quyết bái sư thật là đúng đắn!

Phật lý mà hắn ta học được trong hai ngày nay còn nhiều hơn cả những gì hắn ta học được trong mấy năm qua!

Nhìn vào bóng lưng của Lâm Bắc Phàm, hắn ta cảm thấy bóng lưng ấy thật vĩ đại và thiêng liêng, trong lòng lại càng ngưỡng mộ Lâm Bắc Phàm hơn.

Hắn ta chắp hai tay trước ngực, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.

"Sư phụ, ngươi cũng sẽ không cô đơn trên con đường độ thế đâu!"

"Tiểu tăng nguyện đồng sinh cộng tử với ngươi!"

"A di đà phật!"

Hai ngày nhanh chóng trôi qua.

Lâm Bắc Phàm bắt đầu đi làm lại.

Lần thi tháng trước đó đã trôi qua được một tháng, hiện giờ đã tới lúc được hái rau hẹ mà hắn luôn mong đợi rồi.

Lâm Bắc Phàm lại một lần nữa lừa được một số tiền lớn từ trong tay đám nha nội vô học kia.

Bởi vì đây đã là lần thi tháng thứ ba mà bọn họ vẫn không vượt qua được, nên theo quy định mà Lâm Bắc Phàm đặt ra từ trước, không đạt tiêu chuẩn ba lần thi tháng liên tục sẽ bị đánh tám mươi gậy.

Nhưng nếu ngươi giao nộp đủ tám vạn lượng thì sẽ không bị phạt nữa.

Tổng cộng hai mươi tư tên nha nội, mỗi người nộp ra tám vạn lượng, thế nên lần thi tháng này Lâm Bắc Phàm đã thu về tổng cộng một trăm chín mươi hai vạn lượng, khiến văn võ bá quan đều lòng đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

Mới chỉ hai tháng mà đã bị móc nhiều tiền như vậy rồi, nếu cứ tiếp tục thì còn bị moi thêm bao nhiêu tiền nữa đây?

Tiền của bọn họ cũng đâu phải do gió lớn thổi tới mà có.

Đó là tiền mà bọn họ cố gắng tham ô từng ít một, là thành quả lao động cần cù suốt mấy chục năm của bọn họ đấy, vậy mà lại bị tên khốn kiếp Lâm Bắc Phàm này soàn soạt hai đao, cắt như đang cắt rau hẹ vậy!

Đồ không có tình người!

Có rất nhiều đại thần đã hạ lệnh bất khả kháng cho con trai nhà mình, nếu lần thi tháng tiếp theo vẫn không đạt tiêu chuẩn, bọn họ sẽ không trả tiền nữa, để đám nha nội tự gánh chịu hậu quả, tự sinh tự diệt.

Các nha nội khóc lóc thảm thiết, cảm thấy tương lai của mình chỉ còn một mảnh đen kịt.

Cùng lúc ấy, sau nhiều ngày nỗ lực không ngừng nghỉ cuối cùng thì Lâm Bắc Phàm cũng đã chế tạo xong khí cầu lớn có thể đưa người bay lên trời rồi.

Khí cầu lớn đưa người bay lên trời xưa nay chưa từng xuất hiện này không chỉ là một phát minh mới lạ làm thay đổi tình hình thế giới, mà đồng thời còn là món vũ khí tiên phong sắc bén mà Lâm Bắc Phàm chuẩn bị dùng để cắt rau hẹ.

"Không ai có thể cưỡng lại được sự mê hoặc của việc bay lên trời!"

"Không kẻ cầm quyền nào có thể làm ngơ trước món vũ khí quan trọng của đất nước có thể làm thay đổi cục diện chiến tranh!"

"Chỉ cần các ngươi không cưỡng lại nổi sự mê hoặc thì cứ chờ mà bị ta cắt rau hẹ đi!"

"Khí cầu lớn đã xuất hiện, kẻ nào sẽ tranh giành trước đây?"

Lâm Bắc Phàm đã mài đao soàn soạt rồi, ý đồ xấu xa trong đầu lại ùn ùn xuất hiện.

Ngày hôm ấy, trong buổi triều sớm.

Lâm Bắc Phàm đứng ra, lớn giọng mà nói: "Khởi bẩm bệ hạ, sau hơn một tháng không ngừng cố gắng, cuối cùng vi thần cũng đã chế tạo xong khí cầu lớn có thể đưa người bay lên trời rồi ạ! Sắp tới vi thần sẽ tiến hành thử nghiệm bay lên trời lần đầu tiên, mong bệ hạ minh xét!"

Hắn vừa nói xong, văn võ bá quan cả triều đều ồ lên!

"Chế tạo xong khí cầu lớn đưa người bay lên trời rồi sao?"

"Chuyện này, chuyện này... chẳng lẽ là kỳ tích ư?"

"Thật sự có thể đưa người bay lên trời sao?"

...

Nữ đế mừng rỡ ra mặt: "Lâm ái khanh, ngươi nói thật sao? Ngươi thật sự đã chế tạo xong đại khí cầu rồi sao?"

Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Sao thần dám lừa gạt bệ hạ cơ chứ?"

"Hay lắm, hay lắm, hay lắm! Ái khanh đã vất vả rồi!" Nữ đế khen hay ba lần liên tục, cười đến nỗi không khép miệng lại được, nhưng đột nhiên nàng lại cảm thấy lo lắng: "Lần bay lên trời này sẽ lập nên tiền lệ trong lịch sử, ái khanh nắm chắc mấy phần thành công?"

"Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên bay lên trời, vi thần không dám nói chắc chắn mười phần, nhưng bảy, tám phần mười thì được!" Lâm Bắc Phàm khẳng định.